Bạn Cùng Bàn Những Năm Thập Niên 70 - Chương 58
Cập nhật lúc: 07/12/2025 05:07
Đây là nói, cho dù Nữ Chính cũng đi theo một con đường cũ, dùng những số tiền đó để duy trì thân phận Nữ Chính sao?
Chu Kính Tri: “Số tiền đó ta không trông mong vào đâu.”
“Tại sao?”
“A Tri, tại sao nàng không cần số tiền đó?”
Cố Cảnh Trị không biết, sự chấp niệm của Nữ Chính đối với tiền bạc chính là chỗ dựa của nàng. Nàng muốn tích góp tiền bạc lại để sau này cung phụng cho đứa con trai ngoan của Cố Cảnh Trị.
Nhưng mà, hai người họ là kẻ thù cơ mà, một Nữ Chính, một Nam Chính, không nên tiêu tiền vào Nam Chính sao? Chi tiêu cho Nam Chính, chẳng phải Cố Cảnh Trị sẽ bị thu hút sao?
Chu Kính Tri: “Ta muốn, ta muốn, ta muốn.”
Sau này nếu Nữ Chính thật sự chọc giận Cố Cảnh Trị, nàng cũng có chỗ dựa, có số tiền này, chỉ cần Tiểu Đậu T.ử nói một câu, nàng sẽ có ngay số tiền đó. Số tiền riêng Cố Cảnh Trị cho Nữ Chính, ở trong nhà Cố Cảnh Trị cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Chu Kính Tri: “Ta có thể chưa từng nói với bất kỳ ai rằng ta đang nhắm đến Nữ Chính.”
Cũng không phải vì có thể dựa vào hào quang gì, hào quang của Nam Chính tuy tốt, cũng không phải vì tiền. Tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng lại có thể mang đến niềm vui cho bản thân.
Chu Kính Tri: “Mẹ kiếp, được thôi.”
Cố Cảnh Trị vui vẻ hẳn lên, khoản tiền này cuối cùng cũng có thể trao cho Chu Kính Tri rồi.
--- Chương 36 ---
Trong Tổ chức, Chu Kính Tri đã thành công
Nàng không cam lòng bị vận mệnh điều khiển như thế, nàng muốn phá vỡ xiềng xích này. Nàng là một tư duy trưởng thành, không phải là sợi tơ bị vận mệnh thao túng. Nàng biết rõ mình nên làm gì và không nên làm gì. Khi nàng quyết định đầu quân cho Cố Cảnh Trị, hắn yêu cầu nàng phải khảo sát trước.
“A Tri, Tiểu Đậu T.ử muốn nàng bầu bạn.” Cố Cảnh Trị trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Hắn không phải là loại người thích cười, hắn luôn căng mặt, trông có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng khi nói câu này, khóe miệng hắn lại khẽ nhếch lên.
“Tuyệt vời.”
“Sao, nàng không muốn sao?”
Chu Kính Tri cười, nàng xoay người, nói với Cố Cảnh Trị: “Giáo sư, ta nguyện ý. Ta vốn đã ở dưới trướng người, ta có thể tự mình gánh chịu được, đây là điều ta nên làm.”
“Giáo sư, ta cảm thấy không ổn, ta phải đi nghiên cứu đây, ta còn phải về hoàn thành luận văn của mình, ta còn phải giao lưu với mấy vị trí thức nữa.”
Cố Cảnh Trị hơi ngẩn ra, Giáo sư? Nàng lại nói nàng phải đi nghiên cứu, còn nói muốn giao lưu với trí thức. Chẳng lẽ nàng không nên ở lại bên cạnh mình sao?
Chu Kính Tri: “Giáo sư, sao ta có thể có lỗi với người được? Ta phải đi giao lưu với thật nhiều trí thức trong mười ngày mới có thể trở về. Nếu ta làm lỡ việc của Tổ chức, vậy thì tiền đồ của ta sẽ không còn, người lại không thể bảo đảm tương lai cho ta, vạn nhất sau này người bỏ rơi ta thì sao?”
“Người không phải nói ta là người phụ nữ duy nhất của Cố Cảnh Trị sao? Người đã đảm bảo tương lai cho ta chưa?”
Lúc này, nụ cười trên gương mặt Chu Kính Tri là do chính nàng vui vẻ nghĩ ra. Nàng chính là muốn cho Cố Cảnh Trị biết, nàng không thuộc về hắn, nàng có tiền đồ của riêng mình.
Cố Cảnh Trị trầm ngâm, quả thật, hắn cũng không thể đảm bảo sau này nàng sẽ có một tiền đồ tốt hơn.
Cố Cảnh Trị có chút bất đắc dĩ, tiền đồ tốt hơn có ý gì? Hắn có thể đảm bảo cuộc đời nàng.
Lúc này, Chu Kính Tri nghĩ đến, nàng muốn tự mình ra ngoài khảo sát một chuyến, đi khai quật những sơn động chưa được khai phá trên những ngọn núi lớn. Nàng vô cùng thích chuyên ngành mà Tổ chức đã giao phó cho nàng.
Quý bà Chu cười nói, ngươi quá xuất sắc, ngươi đã vượt xa Tổ chức, tuy rằng ngươi hiện tại vẫn phải đi đến những nơi hẻo lánh để khảo sát, tìm kiếm địa điểm thích hợp, nhưng cứ đi đi, sau khi đi, tất cả chi phí mỗi tháng đều có thể được thanh toán.
“A Tri, nàng thật lợi hại,” Quý bà Chu dùng một ngữ khí cực kỳ mập mờ nói, “Nàng và Cố Cảnh Trị có phải đã ở bên nhau rồi không, hắn không bắt nàng phải ngủ mười tiếng mỗi đêm nữa sao.”
Quý bà Chu trả lời với vẻ mặt mờ mịt.
Trong lòng Chu Kính Tri thở dài một hơi. Nàng thực sự không muốn ở nơi quỷ quái đó. Nàng biết Cố Cảnh Trị không phải là người dễ đối phó, nàng có thể nói ra câu ‘Tiểu Đậu Tử’, là do lãnh đạo bên Tổ chức bắt nàng nói, chứ không phải là do nàng muốn đi.
“Ta chỉ đi khảo sát, chỉ là người bên đó nói, mỗi tháng đều sẽ không cấp thêm tiền cho ta.”
“Chẳng phải giống như Giáo sư nói sao? Ta cũng không thể nói là Giáo sư bảo ta đi chứ.”
Chu Kính Tri: “Đúng vậy, lời ngươi nói quá giống với lời Giáo sư rồi, đều nói là đi khảo sát nghiên cứu gì đó, hai người các ngươi chẳng lẽ là ‘chân trời góc biển gần kề’ sao?”
Một người nói ra suy nghĩ trong lòng, điều đó đại diện cho việc hắn có tâm tư. Hắn đã nói với Giáo sư, địa điểm mà hắn muốn đến, Tổ chức đã chỉ định cho hắn rồi, hắn chỉ cần đi trực tiếp nói với Giáo sư một tiếng là được.
Trong Tổ chức, Chu Kính Tri bắt đầu hoàn thành công việc của mình một lượt. Nàng cũng coi như là một bậc thầy rồi.
Cố Cảnh Trị không tin. Tổ chức ở đây cũng sẽ không nuông chiều nàng. Một ngày làm việc hai mươi giờ, một ngày chỉ cho nàng bốn giờ nghỉ ngơi, mỗi người buổi tối đều phải ngủ mười giờ, như vậy mới có thể chịu đựng được.
Chu Kính Tri trước kia, mặc dù sau một thời gian dài cũng từ từ rảnh rỗi hơn, cũng thường xuyên có thể ra ngoài. Nàng cũng từng nghĩ, nếu nàng có thể tìm được một nơi nào đó, kiếm được tiền ngay lập tức, là nàng có thể lập tức nghỉ việc hai mươi giờ này.
