Cô Vợ Khó Chiều Của Thiếu Soái - Chương 14:2 Huấn Luyện Viên Vẫn Còn Chơi Bài Poker Sao?
Cập nhật lúc: 12/11/2025 05:30
Nhưng thời tiết buổi trưa nắng nóng thế này đúng thật là thích hợp để đứng nghiêm.
Vào mùa hạ, thời tiết buổi sáng khá mát mẻ, nắng có nóng nhưng cũng không phải là quá nóng; nhưng đến trưa, nhiệt độ không khí sẽ dần tăng cao, đúng lúc đạt yêu cầu để phơi nắng.
Những người bên đó nghe đến phải đứng nghiêm trong ba giờ đồng hồ, biểu cảm vui sướng trên mặt bọn họ lúc nãy lập tức suy sụp xuống.
Chỉ cần ba giờ đồng hồ kia thôi thì chân cũng bị phế luôn rồi!
Hạng mục luyện tập này có chỗ nào là nhẹ nhàng chứ!
Tuy nhiên đám người này cho dù có tức giận cũng không dám mở miệng nói gì, chỉ chỉ có thể mang theo tâm trạng không phục mà làm theo mệnh lệnh của Khổng Nghĩa xếp hàng đứng nghiêm.
Theo thời gian cứ chậm chạp qua đi.
Nhưng tia nắng ngày càng trở nên oi bức và gay gắt.
Đã là thời tiết mùa hạ thì chỉ cần là ánh nắng chiều tà cũng đủ làm người ta phơi đến cháy da.
Từng tầng mồ hôi rơi xuống từ trán các thành viên.
Từ mắt của Tần Man nhìn ra, cảnh vật trên sân huấn luyện như có sóng chiết xạ khiến cho mọi thứ xung quanh đều bị bẻ cong.
Cô cảm giác như bản thân đang bị nhốt trong một cái lò bị bịt kín, mồ hôi từ trán chảy xuống, đọng nơi mi mắt, có chút đau rát, theo thời gian, nước trong cơ thể dường như đã bị mặt trời làm cho bốc hơi hết, quần áo đã bị thấm ướt một mảng sau lưng bốc hơi đến khô rồi lại bị mồ hôi tuông ra mà lại trở nên ẩm ướt.
Còn có một giờ, cô muốn kiên trì đứng vững.
Trong lòng Tần Man đang mặc niệm cho chính mình, đột nhiên nghe được âm thanh Khổng Nghĩa đang nghiêm khắc rít gào cách đó không xa.
“Ai cho cậu động đậy vậy! Tôi đã từng nói qua là không được nhúc nhích dù chỉ một chút hay không! Có phải những lời tôi nói cậu nghe tai này rồi vứt ra tai kia không!”
“Lưu Văn Viễn cậu lại muốn làm gì! Lắc cái gì mà lắc, nghĩ tôi không nhìn thấy sao?!”
“Tạ Hầu, cậu nháy mắt gì mà nháy mắt, nơi này vốn không có nữ sinh, cậu nháy mắt cũng vô dụng thôi!”
Những lời này làm cho các tân binh đứng ở đó không nhịn được mà phụt cười, nhưng sợ bị Khổng Nghĩa mắng cho nên mọi người đều liều mạng mà nhịn cười, nhịn đến mức cả cơ thể run lên.
Những hành động kia đều được thu vào trong tầm mắt của Khổng Nghĩa nhưng lúc này anh ta không la mắng mọi người chỉ đứng ở đó nói: “Xem ra tâm trạng của mọi người không tồi ha, còn có thể bình thản mà cười.”
Lời này lập tức làm cho trong lòng mọi người vô cùng căng thẳng.
Chỉ cảm thấy Khổng Nghĩa kia có thể sẽ lại làm ra chuyện không tưởng nào đó.
Mà trên thực tế, anh ta đúng thật làm chuyện không tưởng.
Anh ta lấy một bộ bài poker từ trong túi ra.
Đây là muốn đợi đến khi kết thúc luyện tập sẽ cùng bọn họ chơi bài poker sao?
Trong lúc mọi người đang cảm thấy kỳ lạ, liền thấy Khổng Nghĩa cầm cọc bài poker đi đến chỗ tân binh thứ nhất trước mặt, sau đó lấy hai tấm bài nhét vào giữa tay và quần, “Kẹp lấy!”
Tân binh kia không hiểu nguyên do chỉ có thể làm theo lời anh ta nói trước đã.
Chờ đến khi Khổng Nghĩa phát xong cọc bài poker mới nói với đám tân binh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Làm rớt bài một lần chạy năm km, hai lần mười km, và cứ thế nhân lên.”
Rớt một lần, năm km, lại còn…… Lại còn cứ thế nhân lên?!
Những lời này đã làm cho tất cả mọi người tập trung tinh thần cao độ, hai tay nắm chặt, sợ tấm bài poker kia rơi mất.
Nhưng qua một khoảng thời gian dìa, cánh tay đang căng cứng kia trở nên đau nhức đến tê dại, có người thật sự nhịn không nổi nữa muốn thả lỏng một chút, kết quả tự nhiên hiểu rõ không cần nói nhiều nữa.
“Năm km.” Ngay khi Khổng Nghĩa thấy tấm bài kia rơi xuống, anh ta cầm tấm bài giơ lên trước mặt, “Bản thân tự giác một chút đi, đừng để tôi phải thúc giục.”
Tân binh nhỏ đáng thương kia nhăn khuôn mặt nhỏ, ủ rủ cụp đuôi nhìn thoáng qua tấm bài đang nằm trên mặt đất, bất đắc dĩ xoay người đi đến đường chạy.
Có tấm bài thứ nhất thì đương nhiên sẽ có tấm thứ hai rồi tấm thứ ba…...
Người đứng trong hàng ngũ ngày càng ít đi, thiếu mất một đám.
Ngược lại, đám người trên đường chạy lại ngày một nhiều lên.
Khổng Nghĩa đưa mắt nhìn mấy người còn sót lại trong hàng ngũ, kết quả phát hiện Tần Man lại còn trong hàng.
Cô nhóc này lại chưa từng làm rớt tấm bài một lần nào?
Không thể nào!
Mỗi một người trong hàng ngũ đều có khả năng không làm rơi tấm bài kia nhưng Tần Man này lại chưa từng làm rơi qua lần nào…. Điều này có chút vấn đề.
Khổng Nghĩa nhăn nhăn mày, quyết định trong khoảng thời gian sau chỉ nhìn chằm chằm cô.
