Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 100: Quá Đáng Tác Giả: Họa Mao Bạch
Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:34
Giang Hữu Vi gần đây có chút phiền não.
Từ hôm Chúc Thanh Lan đột nhiên nói với ông một câu “Xiên que nướng cũng khá ngon”, bà liền một lần nữa bùng cháy tình yêu với ẩm thực.
Đầu bếp nhà họ Giang vô cùng cảm động, đổi món liên tục, làm đủ thứ đồ ngon, cân nặng của Giang Hữu Vi cũng theo đó mà tăng lên vài cân.
Chúc Thanh Lan còn hẹn bạn bè cũ cùng đi leo núi, leo xong liền đi tìm đồ ăn ngon.
Mấy tháng trôi qua, bắp chân của Chúc Thanh Lan săn chắc cả lại, thể lực thậm chí đủ để bà dắt ch.ó đi dạo một vòng.
Nửa năm trước đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ còn nói dạ dày của Chúc Thanh Lan có bóng mờ, tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng tốt nhất nên chú ý điều tiết.
Tháng này kiểm tra, bóng mờ biến mất, mấy chỉ số không tốt ban đầu cũng trở lại bình thường, bác sĩ còn khen bà tinh thần tốt, cơ thể khỏe mạnh.
Sau đó bác sĩ quay sang nói với Giang Hữu Vi, thường ngày có thể ăn nhiều ngũ cốc thô một chút.
Phiền não thứ hai là về Giang Sở Sở.
Từ nhỏ, Giang Sở Sở vì phải dắt theo “đứa em” Tần Việt chạy khắp nơi, nên rất có phong thái chị đại, cộng thêm địa vị của nhà họ Giang, dù là bọn trẻ lớn hơn, nếu gặp xung đột, cũng sẽ chọn cách nhượng bộ.
Lâu dần, tự nhiên liền dưỡng thành tính cách mạnh mẽ và kiêu ngạo.
Nhưng bản tính Giang Sở Sở không xấu, Giang Hữu Vi nghĩ chờ con bé lớn thêm chút, tiếp xúc với nhiều người và nhiều sự việc hơn, tính cách cũng sẽ thay đổi.
Không ngờ giai đoạn chuyển biến của con bé lại đến nhanh như vậy! Tốc độ chuyển biến cũng rất nhanh!
Giang Hữu Vi đúng là vui mừng vì sự tiến bộ của con gái, nhưng thân là phụ huynh, khó tránh khỏi sẽ có ảo giác bị con cái bỏ rơi, không còn cần đến mình nữa —— nỗi bi thương của một ông bố già ai có thể hiểu đây!
Ôm ấp nỗi niềm chua xót đó, tối thứ Sáu, Giang Hữu Vi bị Giang Sở Sở kéo dậy khỏi ghế nằm.
“Ba! Giang hồ cứu cấp!” Giang Sở Sở ra vẻ vội đến sứt đầu mẻ trán.
Giang Hữu Vi vẫn còn hơi ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Sở Sở nói như b.ắ.n pháo, đem chuyện mình là tổng phụ trách kế hoạch phản kích ra nói hết một lượt: “Nhưng con không ngờ lại nhiều việc như vậy! Giờ chất đống lại con không biết phải bắt đầu từ đâu!”
Giang Hữu Vi thì càng nghe càng tỉnh táo, nghe xong có chút cảm khái.
Không nói đâu xa, thời học sinh của ông làm gì có chuyện chỉ huy cả lớp đối đầu với lớp khác như thế này.
“Đánh giá sai năng lực của mình rồi, giờ con có ý tưởng gì không?” Giang Hữu Vi hỏi.
Giang Sở Sở ấp úng, không chịu nói.
Giang Hữu Vi cũng không phải muốn ép con bé nhận sai, chỉ kiên nhẫn nói: “Lần sau trước khi làm một việc gì, phải tìm hiểu tình hình thực tế của việc đó trước, sau đó kết hợp với năng lực của mình, đưa ra phán đoán hợp lý.”
Giang Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói nhỏ: “Con thấy lúc trước Thanh Hoan chỉ huy nhẹ nhàng lắm mà...”
Lúc bảng đen bị xịt sơn, màn thao tác đó của Cố Thanh Hoan khiến cả lớp ai cũng phải ngả mũ thán phục, nhắc đến lớp trưởng nhà mình, ai nấy đều tự hào hết mức.
Giang Hữu Vi nghe đến hai chữ “Thanh Hoan” là thấy đau đầu, vô cùng nghi ngờ Cố Thanh Hoan đã cho con gái mình uống bùa mê t.h.u.ố.c lú gì.
Nhưng Giang Sở Sở nói vậy, ông ngược lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu.
Ông sao có thể thua bạn học cùng lớp của con gái mình! Không phải chỉ là một kế hoạch phản kích nho nhỏ thôi sao, ông mà không dạy nổi con gái mình à!
Giang Hữu Vi trực tiếp lôi Giang Sở Sở vào thư phòng, bật chế độ giảng bài.
Khác với Giang Sở Sở đang bị dạy dỗ, bị đủ loại kiến thức oanh tạc đến váng đầu, Cố Thanh Hoan lại rảnh rỗi đến mức bắt đầu hóng chuyện trong cái nhóm chat nhỏ kia.
Sau khi bật chế độ không làm phiền, cô không hề nói câu nào trong nhóm nữa, và cũng thật sự không có ý định tham gia vào kế hoạch của cảnh sát.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không xem nhóm —— dù là dưa nhà mình trồng, thì dưa vẫn là dưa! Ăn được!
Cảnh sát xem ra thật sự rất coi trọng chuyện này, lần lượt kéo thêm vài người vào.
Lúc đó cô tiện tay đặt tên nhóm là “Kế hoạch B”, kết quả là thỉnh thoảng lại có người hỏi, tại sao lại gọi tên này?
Bao Như Kiếm đành phải giải thích, là do cô bé kia có một Kế hoạch A để gài bẫy lớp khác, còn kế hoạch này liên lụy đến cảnh sát và giới giải trí, chỉ là kế hoạch dự phòng mà cô bé chuẩn bị để phòng khi Kế hoạch A thất bại.
Trong nhóm im lặng trong giây lát, rồi có người lên tiếng: 【 Em ấy có hứng thú với trường quân đội hay cảnh sát không? 】
Nếu không phải muốn tiếp tục yên lặng hóng dưa, Cố Thanh Hoan thật sự muốn trả lời một câu “Tạm thời không có”.
Mọi người trong nhóm nói chuyện thực ra không nhiều lắm, dù sao nhóm này chủ yếu là để tiện cho Bạch Thanh Âm và cảnh sát liên lạc, Bạch Thanh Âm cung cấp manh mối, nhóm cảnh sát tiến hành dò hỏi, và thông báo kết quả điều tra cho Bạch Thanh Âm.
Dân chuyên nghiệp làm việc đúng là vừa hiệu suất vừa xuất sắc, Cố Thanh Hoan còn học lỏm được mấy chiêu.
Có manh mối Bạch Thanh Âm cung cấp, cảnh sát rất nhanh đã khoanh vùng được mấy vụ án cũ tồn đọng, lật lại điều tra.
Dường như còn lôi ra được mấy nhân viên nội bộ có quan hệ lợi ích với nhà họ Nghiêm, khiến người ta kinh ngạc.
Để phòng đ.á.n.h rắn động cỏ, những nhân viên đó tạm thời chưa bị bắt, nhưng cũng bị đưa vào phạm vi theo dõi, triển khai điều tra ngầm.
Mặt khác, cuộc điều tra nhắm vào Nghiêm Chính Thanh, thật sự tra ra được một số thứ.
Có lẽ là vì cảm thấy hành vi của Nghiêm Chính Thanh chỉ là “trẻ con đ.á.n.h nhau vặt”, nên lúc nhà họ Nghiêm xử lý, cũng không làm được đến mức hoàn toàn không một kẽ hở.
Cảnh sát rất nhanh đã tìm được hai nhân viên chuyên phụ trách giải quyết hậu quả cho Nghiêm Chính Thanh, thông qua lời khai của những người từng bị cậu ta đánh.
Lần theo dấu vết, tìm ra được công ty bảo an mà hai người này trực thuộc.
Bới móc thêm về công ty này —— một con cá cực lớn.
Đội chống xã hội đen và ma túy phát cuồng: Cuối năm rồi! Đây đều là thành tích cả đấy! Đánh giá năm nay trông cậy cả vào nó!
Tóm lại, người xuất hiện trong nhóm ngày càng nhiều, không chỉ còn là cảnh sát, khiến Cố Thanh Hoan cảm thấy mình thật thừa thãi.
Một cuối tuần kết thúc, Giang Sở Sở ôm một tập tài liệu dày cộp trở lại lớp, mời Trần Trạch Lâm dự thính. Vào giờ đọc sách sáng thứ Hai, cô giải thích xong kế hoạch đã được Giang Hữu Vi hỗ trợ hoàn thiện, rồi rút từ trong tập tài liệu ra từng bản phân công nhiệm vụ phát xuống.
Trần Trạch Lâm cầm bản kế hoạch, bắt đầu hoài nghi nhân sinh: Sao ông cứ thấy mình sống nhiều tuổi hơn đám học trò mà vô dụng thế nhỉ?
“Kế hoạch là vậy, có vấn đề có thể giơ tay, tớ sẽ giải thích ngay. Ngoài ra, nếu có bất mãn gì với nhiệm vụ của mình, cũng nêu ra luôn, tớ sẽ điều chỉnh ngay lập tức.” Giang Sở Sở ra dáng uy nghiêm hơn hẳn mọi khi.
Học sinh lớp 3 rất ngoan: Ủy viên kỷ luật à, cậu nói gì cũng đúng hết.
Cố Thanh Hoan giơ tay: “Tớ làm gì?”
Cô chẳng nhận được tờ giấy nào cả.
Giang Sở Sở dùng tập tài liệu chỉ còn lại vài tờ giấy, gõ gõ lên vai mình —— làm phương án mệt thật, nhưng cũng rất có cảm giác thành tựu.
Giọng cô trầm xuống: “Có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng muốn giao cho cậu, chỉ có cậu mới có thể hoàn thành.”
Cố Thanh Hoan mong chờ nhìn cô.
“Học tập.” Giang Sở Sở nói ra hai chữ.
Cố Thanh Hoan: “... Hả?”
“Gần đây chúng tớ chắc chắn không có tâm trí học hành, cậu phụ trách ghi chép bài vở cho cẩn thận. Hân Bảo cũng nói với Tô Lẫm rồi, mấy ngày nay cậu nghe không hiểu chỗ nào có thể hỏi cậu ấy bất cứ lúc nào. Chờ xử lý xong đám lớp 12, cả lớp sẽ phải học bù lại tiến độ, trông cậy cả vào cậu đấy!” Giang Sở Sở vung tay.
Cố Thanh Hoan cảm thấy, xét về độ khó của nhiệm vụ, Sở Sở còn quá đáng hơn cả hệ thống.
