Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 101: Ăn Nói Văn Minh Tác Giả: Họa Mao Bạch

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:34

Giang Sở Sở nói thì nghiêm trọng vậy, nhưng thực tế cũng không phải thật sự muốn Cố Thanh Hoan học hành nghiêm túc đến mức nào.

Dù sao thì cô vẫn cho rằng Cố Thanh Hoan còn phải bố trí một kế hoạch khác, nên muốn giảm bớt gánh nặng cho cô hết mức có thể.

Nhưng không giao nhiệm vụ gì cho cô, Giang Sở Sở lại lo các bạn học khác sẽ có ý kiến, nên dứt khoát coi “học tập” là nhiệm vụ giao cho cô.

Thật ra các bạn học làm gì có ý kiến, vốn dĩ bản thảo kế hoạch là do Cố Thanh Hoan đề xuất, mọi sắp xếp tiếp theo đều dựa trên nền tảng mà Cố Thanh Hoan đã xây dựng.

Việc lúc trước lớp trưởng đã làm rồi, việc sau này tự nhiên phải đến lượt chúng ta chứ?

Trọng điểm là, lớp trưởng còn thương lượng với cả thầy chủ nhiệm!

Mặc dù gia cảnh mọi người đều không tệ, thỉnh thoảng cũng có chút suy nghĩ “hơn người”, nhưng giữa học sinh và giáo viên vẫn tồn tại một rào cản thân phận tự nhiên.

Giống như Nghiêm Chính Thanh, loại học sinh hoàn toàn không coi giáo viên ra gì, rốt cuộc cũng là số ít. Đại đa số học sinh cơ bản sẽ không nghĩ đến việc, trước khi làm “việc xấu” lại đi thương lượng với giáo viên, càng đừng nói là được đồng ý.

Học sinh lớp 3: Lớp trưởng siêu ngầu! Mấy việc vặt vãnh này không đến lượt lớp trưởng ra tay!

Mặt khác, đúng như Giang Sở Sở đã chú ý trước đó, khả năng đa nhiệm của mọi người... mạnh đến đáng sợ.

Một giây trước còn đang học, giây sau lập tức chuyển sang trạng thái làm việc. Cùng lắm chỉ có thể coi là đem toàn bộ thời gian sau giờ học dồn vào kế hoạch phản kích, chứ giờ học trên lớp thì không hề chậm trễ.

Đặc biệt là Ngu Hân, rõ ràng phụ trách công tác tổng hợp và phân tích tình báo, mà trạng thái học tập vẫn ổn định không hề lay chuyển.

Những chuyện này Cố Thanh Hoan hoàn toàn không biết, cô chỉ đang cần cù chăm chỉ nghe giảng, ghi bài, đem cả sự nghiêm túc trước kỳ thi vào cấp ba ra dùng.

Đương nhiên, giờ nghỉ ngơi cô vẫn sẽ chú ý đến nhóm chat của lớp, xem tiến triển đến giai đoạn nào rồi.

Lần trước ở văn phòng, Trần Trạch Lâm tuy đã bật lại Thẩm Minh Triết, nhưng có lẽ “lực sát thương” không đủ, Ngu Viện nói ông ta không hề than vãn trong lớp.

Giang Sở Sở làm theo lời Giang Hữu Vi dạy, tuần này lại làm thêm một lần nữa.

Lần này người đi làm bia ngắm chính là cô —— đúng vậy! Giang Sở Sở vẫn nhớ lời Thẩm Minh Triết nói!

“Điểm cao chỉ có mình Ngu Hân” là có ý gì, hạng 11 toàn trường như cô còn chưa đủ cao sao?

Toàn trường có 12 lớp, tính ra thì cô sang lớp khác có khi vẫn đứng nhất lớp ấy chứ!

Quả nhiên, sau khi Giang Sở Sở đi tìm Trần Trạch Lâm, chỉ hơi nhắc đến việc gia đình rất hài lòng với tiến bộ của cô, nghĩ lúc nào rảnh sẽ tìm Trần Trạch Lâm nói chuyện —— cô vừa đi, Thẩm Minh Triết liền không nhịn được.

Ý tứ trong lời nói, đơn giản là cảm khái Trần Trạch Lâm vận khí tốt, trong lớp có đại tiểu thư nhà họ Giang, bây giờ được nhà họ Giang coi trọng, năm nay chắc chắn được khen thưởng, vân vân.

Trong ống bút của Trần Trạch Lâm cắm một cây bút ghi âm không mấy bắt mắt, học sinh lớp 3 đang vây quanh cái loa Bluetooth nghe lén.

“Nghe chua thế nhỉ,” Tạ Hương Tuyết bịt mũi, “Tớ muốn nghe cái gì ngọt ngào cơ.”

Tống Dật vui vẻ chìa cây bút dạ quang mùi bơ mới mua của mình ra.

Giang Sở Sở cười lạnh: “Ông ta đến Nghiêm Chính Thanh còn bợ đỡ được, giờ thấy thái độ của tớ với thầy chủ nhiệm, đương nhiên là chua rồi.”

Cô vừa thấy phản cảm, vừa có chút may mắn.

May mà mình vào lớp 3, quen biết Cố Thanh Hoan và Ngu Hân, nếu mà vào lớp của Thẩm Minh Triết... Nghĩ thôi đã thấy sợ.

Trần Trạch Lâm trước sau như một, vẫn vụng về, không giỏi phản kích.

Giang Sở Sở vốn định khuyên ông đeo tai nghe không dây, mọi người có thể chỉ đạo từ xa xem ông nên phản kích thế nào, nhưng bị ông từ chối.

Ông nói: “Dù thầy không giỏi ứng phó với tình huống này, cũng không thể lúc nào cũng dựa vào học sinh được.”

Mọi người đành tôn trọng ý kiến của Trần Trạch Lâm, để ông tự ứng phó.

Trần Trạch Lâm nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, việc đầu tiên là phủ nhận câu cuối cùng “Năm nay chắc chắn được khen thưởng”.

Ông không muốn liên lụy đến các giáo viên khác, nên chỉ một mực thoái thác, nói mình còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, có nhiều giáo viên ưu tú hơn mình.

Tiếp theo liền bắt đầu khen, khen Giang Sở Sở, khen Giang Hữu Vi, nói gia phong gia giáo nhà họ Giang tốt.

Nói xong, Thẩm Minh Triết nửa ngày không lên tiếng, Trần Trạch Lâm cũng tắt mic, xem ra là dừng ở đây.

Cố Thanh Hoan vừa sắp xếp vở ghi vừa vểnh tai nghe lén, không nhịn được, cười đến run cả người.

Giang Sở Sở tưởng Cố Thanh Hoan cười vì Trần Trạch Lâm khen cô và ba cô quá lợi hại, nên có chút ngượng ngùng: “Có buồn cười lắm sao?”

Cố Thanh Hoan vừa thấy biểu cảm của cô là biết cô nghĩ sai rồi, vội vàng giải thích: “Tớ không phải cười vì thầy chủ nhiệm khen hay đâu, mà là nghĩ, thầy Thẩm lúc này chắc tức điên rồi.”

“Hử?” Giang Sở Sở nghi hoặc.

Cố Thanh Hoan tiếp tục giải thích: “Thầy chủ nhiệm khen như vậy, thầy Thẩm có thể không liên tưởng đến tình huống của chính mình sao? Thầy chủ nhiệm gặp được cậu và gia đình có gia phong gia giáo tốt, còn ông ta gặp phải Nghiêm Chính Thanh và nhà họ Nghiêm thì sao?”

Giang Sở Sở bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó thông báo cho Ngu Hân: “Bảo em gái cậu để ý! Hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai, thầy Thẩm chắc chắn sẽ xúi giục học sinh trong lớp!”

Quả nhiên, Giang Sở Sở đi tìm Trần Trạch Lâm là vào giờ ra chơi lớn buổi sáng, tiết đầu tiên buổi chiều, vừa hay là tiết của Thẩm Minh Triết, ông ta liền bắt đầu “biểu diễn”.

Tâm trạng Ngu Viện vô cùng phức tạp, cô đã được Ngu Hân báo trước chuyện buổi sáng, giờ phút này nghe Thẩm Minh Triết nói, chỉ cảm thấy “Thầy Thẩm” hữu hảo ngày xưa đã hoàn toàn biến chất.

Cô không dám lấy điện thoại ra nhắn tin trong lớp, tan học mới chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa phòng lại, gửi tin nhắn cho Ngu Hân, thuật lại đại khái lời của Thẩm Minh Triết.

“Ông ta nói gì?” Tần Việt hận không thể dán mắt vào điện thoại của Ngu Hân, liền bị Giang Sở Sở ấn đầu xuống.

“Nói thầy chủ nhiệm của chúng ta khoe khoang học sinh trong văn phòng, ông ta thấy không ổn nên khuyên vài câu, liền bị thầy chủ nhiệm bật lại.” Ngu Hân đọc xong, hiếm khi cũng phải cạn lời vài giây.

Sự im lặng lây lan, học sinh lớp 3 cũng thấy cạn lời.

“Đây là kiểu dối trá cắt ghép (Montage) gì vậy?” Hứa Tinh Hà trợn trắng mắt.

Ngu Hân nhìn tin nhắn mới nhất Ngu Viện gửi tới: “Không biết có phải vì liên lụy đến Giang Sở Sở không, lần này Nghiêm Chính Thanh có vẻ cũng hơi để tâm.”

Giang Sở Sở nhướng mày rõ cao: “Sao, cậu ta muốn nhúng tay à? Muốn so kè với tớ xem nhà ai lợi hại hơn?”

Các bạn học vội vàng năm mồm bảy miệng khuyên ủy viên kỷ luật bớt giận: “Cậu đừng chấp nhặt với thằng ngốc.”

Giang Sở Sở liếc qua: “Ăn nói văn minh.”

Bạn học vừa nói lập tức sửa miệng: “Ý tớ là, cậu đừng chấp nhặt với rác rưởi.”

Nếu đã xác nhận có động tĩnh, mà Nghiêm Chính Thanh còn có khả năng tham gia, toàn bộ lớp, trừ Cố Thanh Hoan, lập tức hành động.

Dương Kiêu, Hồng Nghĩa, Thôi Lâu Lan, Đỗ Hiền Huy là bốn đối tượng bị chú ý trọng điểm, đã có người lấy nick clone trà trộn vào vòng bạn bè của họ.

Có người giả làm bạn chơi game, có người giả làm bạn học cũ đổi nick mới.

Cũng có người trà trộn vào các nhóm chat cá nhân của họ, cài đặt thông báo đặc biệt, chỉ cần họ có động tĩnh là sẽ nhận được thông báo.

Bao Thanh Tùng lại càng xuất sắc, lập 5 nick clone, kết bạn với bạn của họ, biến bạn của họ thành tai mắt cho mình.

Rất nhanh, đủ loại thông tin được truyền về, Ngu Hân tổng hợp xong, đưa ra kết luận: “Chắc là vì lần trước không thành công, nên lần này họ chuẩn bị làm một vố lớn.”

Lớp trưởng học ủy mà lại nói ra câu “làm một vố lớn”, lực sát thương có hơi kinh người.

Mọi người bị dọa cho giật mình, Giang Sở Sở hỏi: “Cụ thể là sao?”

Ngu Hân do dự một chút: “Từ những thông tin họ cố tìm hiểu, có thể là họ định vu khống chúng ta gian lận?”

Trên tay cô còn có một ít tài liệu Cố Thanh Hoan lén cung cấp, nói là hội học sinh đưa, bảo cô đừng truyền ra ngoài, chỉ giới hạn cho cô sử dụng lần này.

Mấy người kia hỏi thăm tên giáo viên, vài người trong số đó đều nằm trong tổ ra đề thi giữa kỳ lần trước, Ngu Hân thấy đây không phải là trùng hợp.

“Gian lận?” Tần Việt trừng to mắt, “Tớ giảng bài đến khản cả cổ, giờ lại vu khống chúng ta gian lận? Tớ có thể đi băm bọn nó luôn không?!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.