Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 102: Ý Đồ Vu Khống Tác Giả: Họa Mao Bạch

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:34

Giang Sở Sở gõ gõ bàn: “Bình tĩnh, đây mới chỉ là phỏng đoán tạm thời, còn chờ xác nhận thêm.”

Tuy nhiên, nội tâm cô thật ra cảm thấy phỏng đoán này có khả năng rất lớn.

Theo logic của bốn người kia, lớp 3 được khen là vì thành tích cả lớp tiến bộ nhanh, điểm trung bình cao.

Chỉ cần chứng minh thành tích của lớp 3 có vấn đề, thì lớp 3 sẽ bị kéo xuống đáy vực.

Hơn nữa, xét về thành tích cá nhân của lớp 3, đúng là có rất nhiều bạn học đạt điểm giống nhau ở các môn.

Nếu thi phân phòng, mọi người không ở cùng nhau, không thể nào gian lận tập thể, như vậy, chỉ có thể đổi một cách vu khống khác.

—— Lớp 3 đã biết trước nội dung đề thi và đáp án.

Còn về tại sao không được điểm tuyệt đối, có thể giải thích là do câu quá khó nên không học thuộc nổi đáp án.

Đương nhiên, trong mắt Giang Sở Sở thì đây rõ ràng là một trò cười.

Tần Việt hậm hực ngồi về chỗ.

“Tóm lại, cứ tiếp tục dò la kế hoạch của họ đã.” Giang Sở Sở xoa xoa thái dương, “Tớ sẽ báo cáo tình hình với thầy chủ nhiệm.”

“Thật ra kiểu vu khống này rất dễ giải quyết mà? Chỉ cần lần thi sau thi tốt hơn là được.” Tạ Hương Tuyết xen vào một câu.

“Kỳ thi lớn tiếp theo phải đến cuối kỳ, tức là khoảng giữa tháng 1. Vì tháng 12 có tiệc tối mừng Tết Nguyên Đán, học sinh và giáo viên đều phải chuẩn bị tiết mục, nên đã hủy kỳ thi tháng tiếp theo.” Giang Sở Sở nói.

“Việc đính chính tin đồn rất quan trọng tính thời điểm. Mấy ngôi sao một năm 300 mấy ngày treo trên hot search, có nhiều fan hâm mộ giúp giải thích như vậy, mà vẫn có đống người qua đường tin nhầm tin đồn, huống hồ gì là học sinh chúng ta?”

“Kéo dài quá lâu, sẽ chỉ khiến toàn trường hình thành ấn tượng xấu ‘lớp 3 thi cử gian lận’, lúc đó thì gay go.”

“Vậy thông qua việc làm bài thi tại chỗ để chứng minh thì sao?” Lần này người hỏi là Hứa Tinh Hà.

Minh Hiểu Lam phủ quyết: “Không được, đây không phải là chuyện của một hai người, hơn nữa lần trước mọi người thi được như vậy, thuần túy là trùng hợp, làm lại lần nữa chưa chắc đã có kết quả tương tự.”

Đây chính là cái bẫy “tự chứng minh”.

Khi người khác muốn nghi ngờ, thì bất cứ điều gì cũng có thể bị lôi ra để nghi ngờ, nhưng bản thân người bị nghi ngờ muốn phản bác lại thì vô cùng khó khăn.

Lớp 3 còn liên quan đến nhiều người, muốn tự chứng minh lại càng phiền phức hơn.

Quan trọng hơn là, rõ ràng là điểm số do mình vất vả cày cuốc mà có, tại sao lại bị nghi ngờ là giả chứ?

Giang Sở Sở cau mày, lướt qua một lượt những lời Giang Hữu Vi dạy trong đầu, hít sâu, bình tĩnh nói: “Chúng ta không cần tự chứng minh, phản kích thẳng mặt luôn.”

“Nếu gặp ai nói chúng ta gian lận, c.h.ử.i thẳng mặt lại.” Giang Sở Sở đập tay lên bảng đen, giọng điệu dần trở nên hung hãn, “Nói đối phương ghen tị, vì mình học dốt nên muốn kéo người khác xuống nước.”

“Nếu đối phương thành tích tốt, thì ném vấn đề ngược lại, hỏi đối phương có phải đang nghi ngờ giáo viên ra đề lúc đó làm lộ đề hay không, kéo thẳng người đó đến văn phòng giáo viên mà nói.”

“Nếu vẫn không ăn thua, thì bật lại, vu khống ngược lại đối phương, dùng kiểu nói ‘không thể vì cậu gian lận mà cũng nghi ngờ người khác gian lận’, bắt đối phương tự chứng minh đi.”

“Còn có thể coi toàn bộ sự việc như một trò đùa nữa,” Cố Thanh Hoan chen vào, “Cười vài tiếng trước, sau đó dùng thái độ đồng cảm thương hại nhìn đối phương, nói ‘nếu cậu thấy nghĩ vậy làm cậu dễ chịu hơn thì tùy cậu thôi’. Nhưng kiểu nói này phải dùng khi có người ngoài xung quanh, càng nhiều người nghe càng tốt.”

“Cách này hay!” Tần Việt lập tức nhảy dựng lên, cậu thích cái kiểu bất cần đời này!

“Mọi người nhớ mang theo thiết bị ghi âm,” Giang Sở Sở nhắc nhở, “Chờ đến khi có bên thứ ba tham gia, có thể chứng minh là đối phương gây sự trước.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ đã nhớ kỹ: Tóm lại là phản kích! Muốn làm to chuyện, chúng ta sẽ làm to hơn cả đối phương!

Giang Sở Sở lại điều chỉnh một chút phân công của vài người, mọi người liền tiếp tục đi làm việc.

Lúc Trần Trạch Lâm nghe được báo cáo mới nhất của Giang Sở Sở, tức đến mức tóc sắp dựng đứng cả lên: 【 Cái loại người gì vậy! 】

Có biết đám học trò nhà ông học hành vất vả thế nào không? Bọn trẻ đúng là chịu uất ức quá mà!

【 Chúng em đang thương lượng cách giải quyết rồi, báo cáo với thầy một tiếng, chủ yếu là để thầy nắm được tình hình ạ. 】 Giang Sở Sở gõ chữ.

Trần Trạch Lâm tỏ vẻ đã hiểu, do dự vài giây rồi lại hỏi: 【 Có cần thầy làm gì không? 】

Giang Sở Sở: 【 Ờm, thầy để ý điện thoại nhiều hơn ạ? 】

Dù sao nếu thật sự phải đến trước mặt các giáo viên để đối chất, thì cần Trần Trạch Lâm, thầy chủ nhiệm, ra mặt chống lưng, học sinh lớp 3 cũng tiện rút lui, chuyển mâu thuẫn sang giữa Trần Trạch Lâm và Thẩm Minh Triết.

Cho nên, Trần Trạch Lâm phải đảm bảo mình có thể đến kịp lúc, tốt nhất là kéo được cả Thẩm Minh Triết đi cùng.

Trần Trạch Lâm: ... Cảm thấy mình hơi vô dụng.

Ông ghim khung chat của Cố Thanh Hoan và Giang Sở Sở lên đầu, bật thông báo rung khi có tin nhắn mới, lại đeo thêm đồng hồ thông minh, đảm bảo nhận được tin nhắn là biết ngay.

Không thể không nói, đám người Dương Kiêu, chủ yếu là hành động lỗ mãng.

Giống như lần trước họ vỗ đùi một cái là chạy đến lớp 3 xịt sơn lên bảng đen, lần này cũng vậy, cảm thấy vu khống gian lận là ý hay, hỏi thăm qua loa giáo viên ra đề lúc đó, liền quyết định lên diễn đàn trường bịa đặt.

Nhưng mà, bài đăng không thành công, không tin tà mà thử thêm vài lần, còn bị cấm tài khoản một tuần.

Quản trị viên diễn đàn: 【 Không có bằng chứng rõ ràng, xin đừng bịa đặt. 】

Tức đến mức mấy người họ chỉ muốn đập điện thoại.

Diễn đàn của trường do ban tuyên truyền của hội học sinh quản lý, Cố Thanh Hoan đã chào hỏi từ sớm, cơ bản sẽ không để loại bài đăng này được duyệt.

Quản trị viên diễn đàn có ba người, lần này người liên lạc với Cố Thanh Hoan là một chị học sinh năm 2.

Chị khóa trên: 【 Bị em đoán trúng rồi, họ đăng thật, chị cấm ngôn 7 ngày rồi nhé. 】

Cố Thanh Hoan: 【 Cảm ơn chị nhiều! 】

Chị khóa trên: 【 Không có gì, đồ ăn vặt lần trước em giới thiệu ngon lắm, lần sau có loại nào ngon thì giới thiệu nhiều vào nhé. 】

Cố Thanh Hoan gửi luôn bốn cái link sản phẩm, cất điện thoại, tiếp tục gặm sách, thâm tàng công dữ danh.

Đám Dương Kiêu thấy đăng bài diễn đàn không được, quay sang gửi bài cho Confession của trường Minh Đức.

Confession: 【 Bạn ơi, loại bài đăng này bên mình từ chối nhé, nghi ngờ liên quan đến bịa đặt, tường không muốn bị bay acc vào đồn đâu [mặt mếu] 】

Admin của trang Confession, một chị học sinh năm 3, hài lòng gật gật đầu, gửi tin nhắn cho Bao Thanh Tùng: 【 Xong. 】

Bao Thanh Tùng lập tức trả lời: 【 Cảm ơn chị! 】

Chị khóa trên: 【 Khách sáo, hết học kỳ này chị lui rồi, lúc đó Confession giao lại cho em. 】

Bao Thanh Tùng: 【 Vâng! Em nhất định sẽ làm tốt! 】

Tuyến trên (online) không thành công, đám Dương Kiêu đành phải chơi chiêu tuyến dưới (offline).

Người lớp 3 xoa tay hầm hè, nếu không phải sợ trông quá lộ liễu, họ đã muốn tự mình chạy đến trước mặt đám Dương Kiêu mà lượn lờ rồi.

Cơ hội được tính sổ trực diện với họ, hiếm có lắm nha, biết đâu lỡ dịp này là hết, hàng giới hạn thời gian không quay lại đâu!

“Ai đi trước?” Giang Sở Sở nhìn quanh một vòng.

Các bạn học ai nấy đều giơ tay cao ngất, cái dáng vẻ hưng phấn đó Giang Sở Sở cũng chưa từng thấy.

Cuối cùng cô nghĩ ngợi, điểm một cái tên: “Tạ Hương Tuyết, cậu đi đi.”

Các bạn học khác thì đám Dương Kiêu chưa chắc đã nhận ra, nhưng Hồng Nghĩa và Thôi Lâu Lan thì tuyệt đối nhận ra Tạ Hương Tuyết, lần trước Nghiêm Chính Thanh chính là dắt bọn họ chạy đến lớp 3 gây sự.

Tạ Hương Tuyết cũng hiểu ý của Giang Sở Sở, cô do dự một chút, rồi gật đầu kiên định: “Được, giao cho tớ!”

Vừa hay, cô cũng muốn báo thù lần trước nữa!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.