Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 50: Đồ Vứt Đi

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:27

“Con nói dạo này con muốn ở lại trường à?” Ngu Văn Lễ bất ngờ nhìn Ngu Hân trước mặt.

Ngu Hân cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Vâng ạ, còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ kiểm tra tháng đầu tiên, con muốn tiết kiệm thời gian đi đường, tập trung tinh lực vào việc học.”

Lý do này thật ra có chút miễn cưỡng, vì từ nhà họ Ngu đến trường cũng chỉ mất hơn hai mươi phút, một ngày đi về cũng không tiết kiệm được bao lâu.

Nhưng Ngu Văn Lễ không quan tâm đến điều này. Ông ta vẫn nhớ thành tích của Ngu Hân mà mình biết được trước đây, đã học kỳ sau lớp 9, sắp thi cấp ba đến nơi, mà điểm vẫn thấp như vậy, đúng là không biết cố gắng.

Nếu bây-giờ Ngu Hân tự mình có ý chí tiến thủ, bất kể kết quả thế nào, Ngu Văn Lễ cảm thấy thái độ của cô cũng được, không cần thiết phải phản đối.

Ông ta thản nhiên nói: “Vậy tùy con quyết định đi. Nhưng mà, Minh Đức có ký túc xá sao?”

“Không có ạ, nhưng Sở Sở bạn ấy có phòng nghỉ riêng, bạn ấy đồng ý cho con mượn dùng.” Ngu Hân nói.

Nghe thấy “Sở Sở”, Ngu Văn Lễ liền tập trung: “À, là nói Giang Sở Sở sao?”

“Vâng ạ.” Ngu Hân dùng từ vẫn rất chuẩn mực.

Có thể khiến tiểu thư nhà họ Giang cho mượn cả phòng nghỉ riêng, xem ra đứa con gái này của ông ta, cũng không phải là không có ưu điểm nào.

Ngu Văn Lễ nhìn Ngu Hân kỹ hơn: “Con mượn thế nào?”

Ngu Hân dừng một chút, nói: “Bạn ấy nhặt được một con mèo con ở trường, nhờ con nuôi giúp.”

Ngu Văn Lễ có chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng không phải không có khả năng.

Nhất thời hứng khởi nhặt mèo, rồi lại không muốn tốn thời gian công sức chăm sóc —— Ngu Viện lúc nhỏ cũng y như vậy. Con mèo nhặt về, sau đó Thôi Uyển Ninh chê nó rụng lông, nhân lúc Ngu Viện không có nhà đã đem vứt đi.

Sau đó Ngu Viện làm ầm ĩ hai ngày, được Ngu Cẩm Tín dẫn đi sở thú chơi, liền quên bẵng chuyện con mèo.

Ngu Văn Lễ hỏi: “Sao không mang về nhà nuôi?”

Chỉ cần Giang Sở Sở còn nhớ con mèo này, không, kể cả cô ấy không nhớ, sau này chỉ cần nhắc lại một câu, làm Giang Sở Sở nhớ ra, cũng có thể khiến cô ấy nhớ thêm một chút.

Cái gọi là nhân tình, chính là tích lũy từ những việc nhỏ nhặt như vậy. Tuy ngày thường không là gì, nhưng thời khắc mấu chốt có thể khiến đối phương nể chút tình cũ, biết đâu lại có tác dụng lớn.

Ngu Hân nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, đối mặt với Ngu Văn Lễ: “Không phải mẹ bị dị ứng lông mèo sao?”

Cái gì mà dị ứng lông mèo, chỉ là cái cớ không muốn trong nhà có thú cưng làm ồn ào thôi, Ngu Văn Lễ thầm nghĩ trong bụng.

Lúc trước chị cả nuôi một con mèo sư tử Ba Tư, Thôi Uyển Ninh đến chơi, còn chẳng khen con mèo đó không ngớt lời.

Nhưng trước mặt Ngu Hân, Ngu Văn Lễ không tiện vạch trần Thôi Uyển Ninh, liền nói qua loa: “Con nuôi trong phòng con, đừng để nó chạy ra chỗ mẹ con là được.”

Ngu Hân trông có vẻ rất vui, nhưng nghĩ nghĩ, cô vẫn nói: “Hay là đợi sau khi kiểm tra tháng xong, con lại mang mèo về nhé.”

Cô giải thích: “Trong thời gian này, con mèo còn phải cho b.ú thường xuyên, nửa đêm cũng phải dậy. Con ở trường chăm sóc sẽ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mọi người trong nhà.”

Sự chu đáo này khiến Ngu Văn Lễ rất hài lòng, giọng điệu đối với Ngu Hân cũng từ ái hơn vài phần: “Vậy cứ thế đi, con xem cần thứ gì, nói với bác Triệu một tiếng, để bác ấy chuẩn bị trước.”

“Vâng ạ, cảm ơn bố.” Ngu Hân hơi cúi người, rời khỏi phòng làm việc của Ngu Văn Lễ.

Thấy Ngu Hân từ phòng làm việc của Ngu Văn Lễ đi ra, Ngu Viện có chút cảnh giác. Lại thấy cô đi tìm quản gia Triệu, cô ta liền giả vờ đi rót nước, sáp lại gần nghe xem cô nói gì.

Nghe được nội dung, mắt Ngu Viện trợn trừng. Quản gia Triệu vừa đi khỏi, cô ta liền tóm lấy Ngu Hân, trừng mắt: “Chị muốn nuôi mèo?!”

“Không phải bây-giờ, ít nhất phải đến tháng sau.” Ngu Hân dùng tay kia gỡ tay Ngu Viện ra.

“Dựa vào cái gì chị được nuôi mèo? Mẹ căn bản không thích mèo!” Ngu Viện hét lên.

“Bố đã đồng ý rồi.” Ngu Hân bình tĩnh nhìn cô ta, “Hơn nữa, nói đúng ra đây không phải mèo của chị, là mèo của Sở Sở, chị nuôi giúp bạn ấy thôi.”

Ngu Viện lập tức nghẹn họng, lại có chút tức giận nói: “Chị vì nịnh bợ Giang Sở Sở mà cái gì cũng làm à? Ngay cả việc nuôi mèo cũng nhận, chị có biết nuôi mèo phiền phức thế nào không? Vừa rụng lông vừa phải dọn phân, hôi c.h.ế.t đi được!”

“Chị biết, mấy cái này chị đều tra rồi.” Cố Thanh Hoan cũng đã dạy cô rất nhiều kiến thức nuôi mèo.

Ngu Hân bình tĩnh nhìn thẳng Ngu Viện: “Chị sẽ tự mình chăm sóc mèo, không ảnh hưởng đến mọi người. Trước kỳ kiểm tra tháng chị đều sẽ ở lại trường, buổi sáng em cũng không cần đi cùng chị nữa.”

Nói xong, Ngu Hân liền lướt qua Ngu Viện, về phòng của mình.

Về đến phòng, đóng cửa lại, Ngu Hân mới thở phào một hơi.

Điện thoại đã nhảy mấy tin nhắn.

Hạ Hòa: 【 Nói xong chưa? 】

Hạ Hòa: 【 Sao còn chưa trả lời? 】

Hạ Hòa: 【 Thất bại rồi à? 】

Giang Sở Sở: 【 Cậu phiền quá đấy…】

Hạ Hòa: 【 Phiền thì đừng xem (^_^)】

Giang Sở Sở: 【 ??? 】

Giang Sở Sở: 【 Họ Hạ kia cậu làm rõ đi! Đây là nhóm của bọn tTôi! Cậu chỉ là được kéo vào tạm thời! Giải quyết xong việc là cậu lượn ngay! 】

Hạ Hòa: 【 Cho nên giải quyết xong việc chưa? 】

Giang Sở Sở: 【……】

Cố Thanh Hoan: 【 Thuận lợi thì hôm nay là có thể đá cậu ta ra rồi 】

Hạ Hòa: 【 ! 】

Hạ Hòa: 【 Nhưng đây mới hoàn thành mục tiêu thứ nhất, đằng sau còn chưa kết thúc mà! 】

Cố Thanh Hoan: 【 Lần sau sẽ kéo cậu vào lại, tạm biệt Hạ tiền bối nhé ~】

Bạn đã bị "Cố Thanh Hoan" xóa khỏi nhóm.

Không thể gửi tin nhắn trong nhóm chat đã rời khỏi.

Hạ Hòa trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Chị ấy cũng quá đáng thật!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.