Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 70: Tranh Đua

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:30

Khi Cố Thanh Hoan bước lên xe nhà họ Giang, nàng lập tức nhận ra trạng thái của Giang Sở Sở không tốt.

Rõ ràng tối hôm qua Giang Sở Sở còn đang hưng phấn nói hôm nay đến nhà họ Ngu sẽ thế này thế nọ, mà bây giờ lại chẳng có tinh thần gì, nụ cười lúc chào nàng cũng như là cố nặn ra, thật sự quá bất thường.

Nàng ngồi sát lại gần Giang Sở Sở, chỉ vào cổ mình: “Xem này!”

Giang Sở Sở liếc mắt nhìn qua, liền phát hiện ra sợi dây chuyền mà nàng tặng Cố Thanh Hoan lần trước.

Giang Sở Sở, vốn đang buồn bã vì giấc mơ, lập tức bật cười: “Cậu cũng đeo cái này đi à?”

“Đúng vậy!” Cố Thanh Hoan cũng cười đáp lại, “Lần trước chính là dựa vào cái này để làm bọn họ nghẹn họng không nói nên lời mà, khơi gợi lại ký ức bị vả mặt một lần nữa không tốt sao?”

Giang Sở Sở nắm lấy tay Cố Thanh Hoan, ngắm nghía, bình luận: “Không hợp với bộ quần áo này của cậu.”

Cố Thanh Hoan thở dài não nề: “Đại tiểu thư ơi, mùa này tủ quần áo của tớ toàn là áo hoodie cổ tròn, tìm ra được một cái áo cổ chữ V có thể khoe cổ này, tớ đã cố gắng lắm rồi.”

Áo hoodie cổ tròn vừa thoải mái, vừa tiện lợi dễ mặc, lại không lo gió lùa vào cổ!

Giang Sở Sở đ.á.n.h giá Cố Thanh Hoan một lượt, miễn cưỡng gật đầu: “Thôi được, lần này tạm tha, lần sau đi dạo phố, tớ sẽ chọn cho cậu vài bộ khác.”

Hai người nói chuyện suốt đường đi, tâm trạng Giang Sở Sở tốt lên rất nhiều, nàng cũng nhận ra Cố Thanh Hoan đang cố ý đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của mình.

Quả nhiên, giấc mơ chỉ là giả! Giang Sở Sở hoàn toàn vứt giấc mơ đó ra khỏi đầu.

Rất nhanh đã đến tiểu khu nhà họ Ngu. Cố Thanh Hoan và Giang Sở Sở vừa xuống xe, Ngu Hân liền từ bên trong chạy ra.

Trong khoảnh khắc, Cố Thanh Hoan có chút vui mừng, nàng nhớ lại lần trước đến nhà họ Ngu, lúc xuống xe cũng thấy Ngu Hân chạy về phía mình.

Chỉ khác là, lần này và lần đó, tâm thái của Ngu Hân đã hoàn toàn khác.

“Thanh Hoan, Sở Sở!” Mắt Ngu Hân sáng lên, lao đến ôm chầm lấy họ, “Chào mừng các cậu đến nhà tớ chơi!”

Nhờ có sự "oanh tạc" của Hạ Hòa, Ngu Hân bây giờ đã có thể rất thản nhiên nói ra cụm từ “nhà tớ”.

Họ Ngu thì Ngu, nhưng hiện tại là Ngu Văn Lễ ngu, còn tương lai, chưa chắc đã là Ngu Cẩm Tín ngu.

Cố Thanh Hoan cũng ôm lại nàng: “Tớ đến rồi đây!”

Giang Sở Sở có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Ngu Hân, lại không nỡ từ chối, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ôm một cái.

Ngu Hân cũng phát hiện động tác cứng đờ của Giang Sở Sở, ôm xong liền nhanh chóng buông tay, quay sang một tay dắt một người, kéo họ đi vào: “Mau vào đi, xem thời tiết có vẻ như sắp mưa.”

Tài xế nhà họ Giang lái xe đi rồi, chờ lúc nào Giang Sở Sở về, tự nhiên sẽ quay lại đón.

Tính ra, đây vẫn là lần đầu tiên Cố Thanh Hoan bước vào cửa nhà họ Ngu.

Nàng không rành lắm về phong cách trang trí, chỉ có thể dựa vào ấn tượng thông thường để đoán rằng bố cục và trang trí của nhà họ Ngu là phong cách châu Âu.

Nếu so về độ lớn của căn nhà, chắc chắn nhà họ Giang lớn hơn, nhưng đối với Cố Thanh Hoan, cả hai đều lớn hơn nhà nàng, nên cũng không cố tình so sánh nhà họ Ngu với nhà họ Giang.

Lần trước nàng đã gặp mẹ của Ngu Hân là Thôi Uyển Ninh, anh trai Ngu Cẩm Tín, và cả Ngu Viện. Lần này, nàng nhìn thấy một người đàn ông trung niên khác, chính là ba của Ngu Hân, Ngu Văn Lễ.

Công bằng mà nói, Ngu Văn Lễ có ngoại hình không tệ. Ông ta có con trai Ngu Cẩm Tín lúc 23 tuổi, con gái Ngu Hân lúc 29 tuổi, hiện tại là 45 tuổi.

Đàn ông ở tuổi này, chỉ cần chiều cao ổn, vóc dáng không phát phì, không bụng bia, đầu không hói, ăn mặc chú trọng một chút, là có thể thắng phần lớn bạn bè đồng lứa.

Những điều kiện này Ngu Văn Lễ đều có, cộng thêm việc ở địa vị cao đã lâu, đúng là cũng có khí chất.

Nếu không biết trước thái độ của ông ta đối với Ngu Hân, thì ngay cả Giang Sở Sở cũng phải nói rằng ông ta trông giống như một doanh nhân ưu tú sẽ xuất hiện trên các tạp chí kinh tế tài chính.

Trước khi ba người bước vào, Ngu Văn Lễ đang ngồi trên sô pha, xem gì đó trên điện thoại. Thấy họ đi vào, Ngu Văn Lễ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, nhưng ánh mắt lập tức hướng tới, biểu cảm cũng rất hòa ái: “Hân, Ngu Hân, đây là bạn của con à?”

Cố Thanh Hoan nghe được cách phát âm ngập ngừng của ông ta, có lẽ là muốn gọi “Hân Hân” cho thân mật, đáng tiếc là thật sự không gọi ra nổi.

Nàng và Giang Sở Sở liếc nhau, người sau rõ ràng cũng chú ý đến điểm này, nhếch môi với nàng, trông có vẻ là muốn bĩu môi.

Cố Thanh Hoan quay lại nhìn Ngu Văn Lễ, nở nụ cười lễ phép: “Chào chú ạ, cháu là Cố Thanh Hoan.”

Giang Sở Sở tiếp lời ngay sau đó: “Cháu là Giang Sở Sở, chào ông.”

Bất kể là “bác” hay “chú”, Giang Sở Sở đều không muốn gọi.

Ngu Văn Lễ không chú ý đến cách xưng hô này, chủ yếu là trong nhận thức của ông ta, Giang Sở Sở là tiểu thư nhà họ Giang, coi thường người khác là chuyện bình thường.

Ngu Hân gật đầu: “Vậy con và các bạn lên phòng đây ạ.”

“Đi đi.” Ngu Văn Lễ vẫy vẫy tay với cô, “Có cần gì thì cứ nói với lão Triệu.”

Ngu Hân liền dắt Cố Thanh Hoan và Giang Sở Sở lên lầu.

Cửa phòng vừa mở ra, Cố Thanh Hoan lập tức xác định mục tiêu là Hạt Mè đang cuộn tròn trong chiếc ghế lười, nàng rón rén bước tới.

Giang Sở Sở thì quan sát căn phòng trước: Diện tích… so cái này thì vô vị; bố cục cũng ổn, chắc là đã điều chỉnh theo ý Hân Bảo, tổng thể khá trống trải, có lẽ là để tiện cho Hạt Mè hoạt động.

Ngu Hân tiện tay đóng cửa phòng, thở phào một hơi: “Tớ còn tưởng ông ấy sẽ kéo Sở Sở hỏi đông hỏi tây.”

“Không đâu,” Cố Thanh Hoan không chạm vào Hạt Mè, chỉ lấy điện thoại ra chụp ảnh, đầu cũng không quay lại, “Cậu xem ông ấy còn chẳng đứng dậy, chắc là không muốn tỏ ra quá vồn vã.”

Nàng vừa mở miệng, có lẽ là vì nghe thấy giọng nói khác ngoài Ngu Hân, Hạt Mè đột nhiên ngẩng đầu, lưng cũng cong lên, vểnh tai cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

Nhưng Cố Thanh Hoan xòe lòng bàn tay ra, đưa về phía nó, "chụt chụt" vài tiếng, Hạt Mè lại nửa tin nửa ngờ mà hít hít mùi của nàng, cuối cùng chỉ tiếp tục nằm bò trên ghế lười, nhìn Cố Thanh Hoan không chớp mắt.

Cố Thanh Hoan không cố sờ Hạt Mè, mà thu tay lại: “Có vẻ nó vẫn nhớ tớ là một trong những người nhặt nó, nhưng vẫn thấy lạ lẫm lắm.”

“Muốn sờ thử không?” Ngu Hân đi tới, xách Hạt Mè lên.

Hiện giờ Hạt Mè đã lớn hơn không ít, nặng khoảng một ký. Bị Ngu Hân xách lên, nó hoàn toàn không cử động, chỉ có đôi mắt, lộ ra vẻ mờ mịt và ngây thơ.

Hạt Mè: Tuy không biết mẹ muốn làm gì, nhưng mẹ nhất định có lý của mẹ.

Cố Thanh Hoan thăm dò đưa tay ra, chậm rãi đặt lên đỉnh đầu Hạt Mè.

Lần này Hạt Mè không né, đôi mắt cũng híp lại, còn vẫy vẫy mấy cái tai.

“Ngoan quá.” Giang Sở Sở cũng xáp lại gần, nàng trực tiếp hơn Cố Thanh Hoan, đưa tay ra gãi cằm Hạt Mè.

Lần này Hạt Mè có chút kháng cự, vặn vẹo cổ, ngẩng đầu nhìn Ngu Hân một lúc, rồi lại cúi đầu: Hiểu rồi, mẹ đang khoe con, mình phải tranh đua cho mẹ!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.