Dù Một Người Cũng Đừng Mong Được Trọng Sinh - Chương 78: Hào Môn
Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:31
Du Văn Tú tiếp lời Cố Hải Yến: “Phòng tôi thuê rẻ lắm, một năm không tốn bao nhiêu tiền, chủ yếu là làm kho chứa đồ. Ngày thường tôi đều làm việc ở nhà các chủ nhà, cũng không có cơ hội ở đó.”
Cố Hải Yến “Ồ” một tiếng, nghĩ lại thấy không đúng lắm: “Ủa, Du tỷ phục vụ tốt như vậy, chắc chắn có người muốn giữ chị làm lâu dài chứ?”
“Ừm, nhưng tôi chỉ làm ngắn hạn, cũng không làm cố định ở nhà chủ nào, nhiều lắm là chủ cũ nhà có việc gấp, tôi qua giúp một hai tuần.” Du Văn Tú cười cười.
Cố Thanh Hoan vểnh tai lên, nghe có vẻ hơi lạ à nha?
Không chờ Cố Hải Yến tò mò, Du Văn Tú đã tự mình nói tiếp —— chủ yếu là tình hình nhà họ Cố không phù hợp với nhu cầu của bà, cộng thêm tính cách của Cố Hải Yến, bà cảm thấy nói ra, Cố Hải Yến cũng sẽ không hiểu lầm.
“Tôi lúc trước kết hôn không lâu thì có thai, không ngờ lúc ba tháng bị ngã ở nhà, sảy thai. Lúc đó ba chồng cũ của tôi cứ an ủi tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều.”
“Sau đó cách một năm rưỡi, tôi lại mang thai, lần này an ổn sinh con, đứa bé cũng rất khỏe mạnh, nhưng lúc tôi tỉnh lại, con không thấy đâu.”
Giọng bà rất bình tĩnh, nhưng Cố Hải Yến và Cố Thanh Hoan nghe mà tim thắt lại.
Cố Hải Yến ngập ngừng hỏi: “Con của chị…”
“Ba chồng cũ của tôi chê nó là con gái, nên đem bán đi rồi.” Du Văn Tú nói.
“Tôi nằm trên giường không dậy nổi, nghe ông ta mắng rất nhiều, mới biết lần đầu tôi mang thai, ông ta đi xem bói, nói tôi m.a.n.g t.h.a.i con gái. Tôi bị ngã trong nhà, cũng là ông ta cố ý sắp đặt, không ngờ lúc sảy thai lại phát hiện là con trai, ông ta hối hận vô cùng.”
“Đến lúc tôi m.a.n.g t.h.a.i lần hai, ông ta không dám bói nữa, sợ đem ‘mệnh cháu trai’ của mình bói mất, tôi mới có thể sinh con ra bình an. Kết quả lại là con gái, ông ta liền đem con bé bán đi.”
“Tôi báo cảnh sát, nhưng ba chồng cũ căn bản không biết đối phương là ai, chỉ là nghe người khác nói chuyện phiêu phiêu là muốn tìm một đứa con gái, liền trực tiếp đem con bé bán đi. Ông ta không muốn tìm lại được con bé, nên cũng không thành thật khai báo với cảnh sát.”
“Vì ông ta không hợp tác, cảnh sát điều tra cũng không thuận lợi, chờ đến lúc bị truy tố, ông ta mới cuống, tìm tôi nói hòa giải.”
Nói đến đây, Du Văn Tú châm chọc cười một tiếng: “Cô xem, người không hiểu luật chính là như vậy, còn tưởng loại chuyện này có thể hòa giải.”
Hòa giải trong án truy tố nhiều nhất cũng chỉ được coi là căn cứ để giảm nhẹ hình phạt, tội buôn bán trẻ em là tội hình sự rành rành.
“Chồng cũ của tôi thì hiểu luật một chút, hắn biết ba chồng cũ không thoát được, nhưng hắn cho rằng tôi là cô nhi, dễ bắt nạt, nên bảo tôi cứ vậy đi, sau này tiếp tục sống tốt với hắn, hắn và tôi sẽ có con mới.”
“Sao có thể chứ? Tôi ly hôn với hắn ngay lập tức. Lúc đó còn chưa có thời gian hòa giải ly hôn, hắn lại sĩ diện, tôi dọa sẽ đến đơn vị hắn làm ầm lên, thế là lấy được giấy ly hôn.”
“Chỉ tiếc duy nhất là, lúc đó tôi vội đi tìm con, không tranh giành bất động sản với hắn, chỉ cần hắn chiết khấu cho tôi nhiều tiền mặt hơn.”
“Vì liên quan đến một tập đoàn khá lớn, nên việc điều tra không thuận lợi lắm. Mấy năm trước kẻ cầm đầu tập đoàn sa lưới, những kẻ bên dưới cũng lần lượt bị bắt. Cảnh sát căn cứ vào lời khai, xác nhận con bé bị bán đến thành phố này, tôi liền tìm đến đây.”
Cố Hải Yến nói: “Vậy mười mấy năm nay chị…”
Du Văn Tú hiểu ý cô, gật gật đầu: “Ba chồng cũ lúc trước nói, người mua con bé nói với ông ta, là để con bé đi hưởng phúc. Ông ta tuy không tin, nhưng cố ý nói ra điểm này, nghĩ rằng nếu tôi vì con bé, thì nên từ bỏ ý định tìm con.”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy con bé có thể là bị nhà giàu nào đó mua đi rồi, tôi cũng không có bản lĩnh gì, dứt khoát chọn làm bảo mẫu.”
“Người có tiền có thể không thiếu bảo mẫu, nhưng tôi làm càng tốt, thì càng có thể tiếp xúc với nhiều người có tiền hơn, cũng càng có khả năng biết được tin tức của con bé.”
Cố Thanh Hoan sùng bái nhìn Du Văn Tú, cố ý đi rót cho bà một ly nước ấm: Quá mạnh mẽ! Nghị lực này, hành động này! Dứt khoát lưu loát, không chút ủy mị!
Du Văn Tú cười nhận lấy ly nước, uống một ngụm, điều hòa lại tâm trạng, nhưng ánh mắt lại có chút cô đơn: “Nhưng mà, có đôi khi thấy nhà chủ giàu có như vậy, nghĩ lại con bé dù có tìm về được thật, theo tôi cũng chỉ chịu khổ thôi, đúng không?”
Cố Thanh Hoan hơi hé miệng, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Nàng là “một đứa trẻ khác”, cho dù nàng có nói ra suy nghĩ của mình, cũng không phải là suy nghĩ của “đứa con của Du Văn Tú”, hiệu quả an ủi không lớn.
Vẫn là Cố Hải Yến vươn tay, vỗ vỗ cánh tay Du Văn Tú: “Tôi hiểu, có đôi khi thấy con nhà người ta sống tốt như vậy, liền sẽ cảm thấy mình không phải là người mẹ tốt, không thể cho con mình nhiều hơn.”
“Nhưng mà, cũng phải xem suy nghĩ của đứa trẻ nữa. Dù sao đi nữa, chị vất vả bao nhiêu năm nay muốn tìm được con bé, tình yêu thương đó không nên bị chính chị phủ nhận.”
“Cũng phải.” Du Văn Tú cười cười, rồi lại hào hứng nói chuyện phiếm với Cố Hải Yến.
Cố Thanh Hoan lại không chen vào được chủ đề của các bà mẹ, chỉ có thể tiếp tục làm cái máy bóc hạt dẻ vô tri.
Du Văn Tú lựa chọn làm bảo mẫu, đúng là một ý hay, nếu may mắn, nói không chừng còn có thể vào thẳng nhà đã nhận nuôi con gái bà.
Nhưng chuyện này nói ra chắc chắn sẽ có chủ nhà cảm thấy không vui, dù sao sơ sẩy một chút là có thể bị coi là đến cướp con gái, cũng đúng là có hiềm nghi dò hỏi chuyện riêng tư.
Việc bà ấy nói ra sự thật cho các nàng, một là có thể cảm thấy các nàng là người tốt, tin tưởng các nàng sẽ không nói ra ngoài, hai là… nói thực tế hơn, nhà họ Cố cũng đâu phải hào môn gì, có muốn nói cũng không có chỗ mà nói.
Nàng đúng là có quen biết mấy nhà hào môn thật, hào môn lớn nhất là nhà họ Giang, đương nhiên, nàng sẽ không nói.
Cố Thanh Hoan lại bóc thêm mấy hạt dẻ, đột nhiên phản ứng lại: Khoan đã, nếu mục tiêu của Du Văn Tú là nhà giàu, tại sao lại đến nhà nàng làm việc?
Tạm thời không tìm được chủ mới, nên đến nhà nàng làm tạm à?
Cũng không phải không có khả năng này, nhưng giải thích như vậy có hơi miễn cưỡng.
Cố Thanh Hoan nghĩ, rồi lại nhìn Du Văn Tú.
Mặc dù lúc mới quen Du Văn Tú, nàng đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cứ nghĩ mãi không ra là quen ở đâu, nhìn nhiều rồi, cũng không để chuyện này trong lòng nữa.
Chỉ là hôm nay nghe xong những lời này của Du Văn Tú, nàng nhìn kỹ lại, cảm giác quen thuộc đó lại trỗi dậy.
Nàng đang vắt óc suy nghĩ, thì điện thoại bỗng rung lên, móc ra xem thì thấy tin nhắn Ngu Hân gửi.
Ngu Hân: 【 Hôm nay Ngu Viện biểu hiện vẫn như bình thường, xem ra không muốn nói chuyện với tớ. 】
Cố Thanh Hoan gõ bàn phím: 【 Mở cửa, thả Hạt Mè! 】
Ngu Hân: 【 Có lý, tớ đi liền! 】
Cố Thanh Hoan hài lòng cất điện thoại. Ngu Viện có thể từ chối Ngu Hân, nhưng tuyệt đối không thể từ chối mèo con!
Nói đến, nhà họ Ngu cũng coi như hào môn mà nàng quen biết đi? Còn có hai cô con gái, Ngu Hân là con gái bị tráo đổi rồi tìm về, Ngu Viện là…
Cố Thanh Hoan khựng lại.
Ngu Viện!
Ngu Viện không lẽ chính là con gái của Du Văn Tú!!!
