Mang Thai Chạy Trốn, Hoàng Tử Quyết Truy Thê - Chương 4: Bữa Tiệc Đón Gió

Cập nhật lúc: 12/11/2025 09:59

Ánh trăng leo lên cành liễu. Gió nhẹ lay động. Phủ đệ của nhị hoàng tử vốn bị bỏ hoang nhiều năm, lạnh lẽo và hiu quạnh, bỗng trở nên đông đúc, nhộn nhịp. Hà Yến Đình quan sát những vị quan to hiển hách xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

Người trên đời này, xô bồ cũng vì lợi, rời đi cũng vì lợi.

Hoàng thượng đến không bao lâu thì trở về, nói là thái tử bệnh nặng hơn.

Đợi hoàng thượng đi rồi, Hà Yến Đình vẫn luôn quan sát Tang Ký Sanh đang ở bên cạnh. Tang Ký Sanh đã quen sống ở Tây Bắc, ăn canh từng ngụm, cầm chân cừu lên gặm, tay dính đầy mỡ.

Hà Yến Đình chế nhạo hắn: “Không biết còn tưởng rằng ngươi là kẻ nghịch tặc, chạy ra từ bộ tộc man di nào đấy.”

Tang Ký Sanh liếc nhìn hắn, rồi đưa chân cừu đến trước mặt Hà Yến Đình: “Ta đã nói huynh kiểu cách rồi. Ăn thì ăn, uống thì uống, đừng để tâm chuyện gì cả. Ăn đi.”

Hà Yến Đình đẩy tay Tang Ký Sanh ra, tay hắn cũng dính đầy mỡ cừu vàng óng: “Đây không phải Tây Bắc, mọi việc ngươi vẫn nên chú ý một chút. Dù sao ngươi cũng là con trai cả của Tể tướng, bị người ta chê trách lễ nghi không tốt, chẳng sợ Tể tướng sẽ về sửa trị ngươi sao.”

Tang Ký Sanh tùy tiện xua tay: “Ít nhất thì ta cũng là tướng quân lăn lộn từ dưới lên, đâu phải là cậu ấm được phụ thân dạy dỗ cẩn thận.”

Tang Ký Sanh ăn xong thì ợ một tiếng. Dung Ưng đến rót rượu cho Tang Ký Sanh. Tang Ký Sanh thấy Dung Ưng liền nói: “Tả sứ Ngự Mã Giám đâu có được, sao dám phiền ngài vậy?”

Hà Yến Đình nói: “Dung Ưng giờ là Tư lễ thừa Đại đương, đừng gọi sai.”

Tang Ký Sanh ngạc nhiên: “Ngươi mới hai mươi tuổi đã là Đại đương rồi sao? Thật lợi hại!”

Dung Ưng ngại ngùng cười trước mặt Tang Ký Sanh, rồi đỏ mặt: “Cũng nhờ Tể tướng đã nói đỡ cho.”

Tang Ký Sanh vừa nghe liền hiểu ra mọi chuyện. Thì ra là cha hắn đã ra tay. 5 năm trước Tang Hải Thanh gặp tai nạn, suýt chút nữa không giữ được mạng, là nhờ có Dung Ưng, một thầy t.h.u.ố.c có tiếng ở Giang Nam ra tay cứu chữa. Mấy năm nay nhờ thường xuyên được chữa trị, chứng ngốc nghếch của Tang Hải Thanh mới dần dần chuyển biến tốt hơn. Cha hắn đã tìm cho hắn một chức quan, coi như là có đi có lại, hợp tình hợp lý.

Tang Ký Sanh gãi gãi đầu, thấy Dung Ưng thẹn thùng, hắn cũng có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn gì chứ, ta còn phải cảm ơn ngươi đã cứu mạng Thanh Nhi nhà ta đấy.”

Hà Yến Đình nhìn hai người họ qua lại nói chuyện, ánh mắt dần trở nên u ám. Hắn đột ngột nói với Tang Ký Sanh: “Ngươi ăn uống no say rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi thôi.”

Tang Ký Sanh không nhận ra Hà Yến Đình đang tức giận, chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng hắn tính tình thẳng thắn, không nghĩ nhiều. Hắn nói: “Ta đi tiểu một cái. Huynh có muốn đi cùng không?”

Hồi ở Tây Bắc, hai người còn là những cậu nhóc choai choai, thường xuyên đi cùng nhau để so xem ai tiểu lâu hơn, "của quý" ai lớn hơn. Lâu dần, đó trở thành một trò chơi vui vẻ.

Ánh mắt Hà Yến Đình lại càng thêm u ám: “Ngươi tự đi đi, ấu trĩ.”

Tang Ký Sanh xua tay, cảm thấy mất hứng. Hắn liền chạy đi vệ sinh.

Hà Yến Đình thấy trong lòng buồn bực. Đã 5 năm rồi, ngay cả người ngốc cũng có thể nhận ra Hà Yến Đình thích Tang Ký Sanh. Sao đến Tang Ký Sanh thì hắn lại c.h.ế.t sống không nhận ra?

Chẳng lẽ là cố ý?

Càng nghĩ càng tức, đặc biệt là ánh mắt của Dung Ưng vừa rồi, cứ như muốn dính chặt vào người Tang Ký Sanh vậy. Dung Ưng càng đỏ mặt bao nhiêu, Tang Ký Sanh lại càng ngượng ngùng bấy nhiêu. Hai người họ cứ như sắp dính vào nhau tới nơi.

Hà Yến Đình nghĩ thầm, người này thật sự ngốc, hay chỉ ngốc với riêng hắn?

Hà Yến Đình cầm chén rượu Giang Nam xuân lên, uống một hơi cạn sạch. Hắn uống hết chén này đến chén khác, càng uống càng không thấy đã. Trong lòng nghĩ, rượu này sao sánh bằng rượu Tây Bắc, không giải được khát, không giải được sầu, còn chẳng đã cơn thèm.

Lúc đứng lên, chân đã lảo đảo. Tì nữ phía sau muốn đỡ hắn, nhưng bị hắn hất tay ra: “Đừng chạm vào ta.”

Vừa ra khỏi đại điện, đầu óc vẫn còn choáng váng, chỉ thấy buồn tiểu. Sống ở quân doanh Tây Bắc đã quen, người cũng trở nên thô lỗ hơn. Hắn thẳng tắp đi đến gốc cây hòe phía sau đình viện. Vừa cởi quần, liền nghe thấy một tiếng: “Đồ lưu manh.”

Hà Yến Đình đứng sững lại, ổn định thân mình. Hắn thấy một cậu nhóc mảnh khảnh, đôi mắt trong veo, trông vô cùng xinh đẹp, rất giống Tang Ký Sanh hồi nhỏ.

Hà Yến Đình ngẩn người. Hắn đưa tay về phía Tang Hải Thanh. Vì không có tay để giữ quần, chiếc quần rơi xuống, dồn lại ở ống quần. Tang Hải Thanh vội vàng che mắt lại: “Đồ lưu manh, cởi quần, lộ cả cái "chim nhỏ", thật xấu hổ.”

Hà Yến Đình nhíu mày, nhếch mép nhìn Tang Hải Thanh đang che mặt: “‘Chim nhỏ’ à? Thật xấu hổ à?”

Hắn nhìn người trước mắt không rõ lắm, dù sao cũng là người say. Hắn chỉ kéo quần lên, muốn tiến lại gần để xem mặt người đó. Nhưng người đó luôn lùi lại, như thể rất ghét bỏ hắn.

Nhưng Hà Yến Đình lại cảm thấy rất thú vị, giống như diều hâu đang bắt gà con vậy. Hắn bất giác thấy buồn cười, bản thân sao lại trẻ con đến thế.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.