Phát Sóng Trực Tiếp Bắt Chước Phạm Tội, Ta Chỉ Diễn Một Lần - Chương 146: Nghi Phạm Giết Người
Cập nhật lúc: 12/11/2025 10:52
Lúc này, trong khe hở giá sách, một tờ giấy kẻ ô vuông đã ngả vàng xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cô cúi người rút tờ giấy ra, chữ viết rất tinh tế trên đó lọt vào mắt cô.
“Chào cô, đó là bản thảo của ái nhân tôi, cô có thể cho tôi xin lại không?”
Diệp Tang Tang còn đang quan sát khoảnh khắc đó, một giọng nói mang theo sự trưởng thành và ngữ khí đau thương hướng về phía Diệp Tang Tang.
“Cái này sao?” Diệp Tang Tang quay đầu, giơ giơ tờ giấy trong tay, mang theo sự dò hỏi.
Người phụ nữ mặc váy ngủ, trên mặt mang theo nước mắt gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Cô ấy chuẩn bị tiến lên.
Diệp Tang Tang bước ra, lại ở khoảnh khắc duỗi tay, khi đối phương sắp chạm vào tờ giấy thì rụt tay trở về, “Xin lỗi, tạm thời tôi không thể cho cô, chồng cô c.h.ế.t chúng tôi còn cần điều tra, bản thảo có lẽ cũng là một trong những manh mối, cần mang về Cục Công An.”
“Yên tâm, sẽ không làm thất lạc, nội dung cũng sẽ không bị tiết lộ.”
Đối diện với ánh mắt không cam lòng của người phụ nữ, Diệp Tang Tang cất kỹ đồ vật, lộ ra thần sắc an ủi đối phương.
Lời Diệp Tang Tang nói khiến vợ của tác giả ngẩn người, cánh tay giơ lên khẽ cuộn lại, ngượng ngùng rụt về.
Một lát sau, cô ta hơi nghiêng đầu, giọng điệu mang theo đau thương nói: “Anh ấy đã c.h.ế.t, sau này cũng chỉ còn lại những bản thảo sách này bầu bạn với tôi, tôi hy vọng ngài bảo quản tốt một chút.”
Nói xong, cô ta túm lại vạt áo ngủ, cô đơn ngồi trên sô pha ở phòng khách bên ngoài thư phòng, cúi đầu hai mắt đẫm lệ mơ màng, trông vô cùng đau buồn.
Thoạt nhìn không có gì khác thường.
Diệp Tang Tang không nói gì, dùng túi vật chứng đựng kỹ lại, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Căn thư phòng này rất lớn, ước chừng 27-28 mét vuông, hẳn là hai căn phòng đả thông.
Bên kia có giường đệm, bày bừa rất nhiều đồ vật, tất cả đều là sách vở, đủ loại tiểu thuyết trinh thám, truyền thuyết dân gian thậm chí chí quái tiểu thuyết.
Đều có dấu vết mở ra xem, chỉ là xem xong rồi tùy tiện ném ở một bên, có thể thấy cuộc sống viết lách của tác giả rất tùy tính.
Cô tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng ở góc phòng lại lần nữa tìm thấy một tờ giấy kẻ ô giống y đúc tràn ngập chữ viết.
Sau đó là tờ thứ ba.
Diệp Tang Tang tạm thời không xem, đóng gói lại rồi về hãy tính.
Lúc này, cô chú ý tới, trên khe hở của một kệ sách trống ở góc, dường như có một ấn ký hình tròn.
Cô so sánh thử, nhìn về phía pháp y bên cạnh, “Lão Vương, cái này.”
Cô chỉ chỉ.
Pháp y được gọi là Lão Vương ngầm hiểu ý, suy đoán đại khái là nơi ban đầu đặt hung khí, cẩn thận chụp ảnh lại.
Dương Hạo hớt hải tìm rất nhiều nơi, chạy về với vẻ mặt mang vài phần mất mát, đi đến bên cạnh Diệp Tang Tang, “Không tìm thấy vật phù hợp.”
“Bình thường, chúng ta đi phòng khách, hỏi tình huống người nhà đi.” Diệp Tang Tang không bất ngờ, dẫn người đi phòng khách.
Người phụ nữ mắt đỏ hoe, nhìn thấy Diệp Tang Tang, miễn cưỡng lễ phép gọi: “Ngài khỏe, ngài là cảnh sát phụ trách vụ án của ái nhân tôi sao?”
Diệp Tang Tang ngồi xuống bên cạnh đối phương, Dương Hạo ngồi xuống đối diện ghi chép.
Cô nhìn về phía người phụ nữ, “Cô xưng hô tôi Uông Lam đi, xin hỏi xưng hô cô thế nào.”
“Uông cảnh sát khách khí, tôi tên Vu Thanh Thanh, gọi tôi Thanh Thanh cũng được,” cô ta dựa vào tay vịn sô pha, giọng nói có chút hữu khí vô lực (yếu ớt) nói.
Diệp Tang Tang khẽ gật cằm, rút một tờ khăn giấy cho đối phương, “Có thể nói chi tiết báo án không? Ngài phát hiện ái nhân tử vong khi nào?”
Vu Thanh Thanh nhận lấy khăn giấy, lau đi dòng nước mắt lại rơi xuống, chỉnh lý lại tâm trạng mới mở lời nói: “Hôm nay sáng sớm 9 giờ tôi dậy, rửa mặt đ.á.n.h răng xong xuống dưới làm bữa sáng, làm xong bữa sáng tôi liền gọi ái nhân tôi ăn cơm.”
Nói đến đây cô ta bổ sung: “Chúng tôi gần đây ngủ riêng phòng, anh ấy có chút bệnh trì hoãn, trước đây nhà xuất bản muốn bản thảo, anh ấy cứ kéo dài hết lần này đến lần khác, cho nên mấy ngày nay liền ở trong thư phòng lầu một để chạy bản thảo.”
“Anh ấy cần yên tĩnh, cho nên trong lúc anh ấy chạy bản thảo nếu không cần thiết, tôi sẽ không đi vào thư phòng thúc giục anh ấy... Nếu biết sẽ gặp chuyện như vậy, tôi thà rằng anh ấy không viết cuốn tiểu thuyết đó...”
Nói đến đây, Vu Thanh Thanh không khống chế được, nước mắt lại lần nữa vỡ òa.
Diệp Tang Tang lại lần nữa xé giấy cho cô ta, “Bữa sáng làm xong, cô đi gọi anh ấy ăn sáng, phát hiện anh ấy nằm trên đất, cho nên báo nguy?”
“Đúng vậy, anh ấy người này rất không chú trọng sức khỏe, đến lúc chạy bản thảo căn bản không để ý thời gian ăn cơm. Vì thế tôi ba bữa đều sẽ gọi anh ấy ăn cơm đúng giờ, hôm nay cũng giống như mọi lần, 9 giờ rưỡi tôi gọi anh ấy, phát hiện anh ấy không có đáp lại. Tôi lại một lát sau đi gọi anh ấy, không có động tĩnh mới mở cửa, phát hiện anh ấy đã nằm trên đất...” Thân hình Vu Thanh Thanh run rẩy, mang theo vài phần suy sụp.
