Phát Sóng Trực Tiếp Bắt Chước Phạm Tội, Ta Chỉ Diễn Một Lần - Chương 232
Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:01
Diệp Tang Tang không ngừng lắc đầu, “Không... Không có, tôi không nghĩ đến việc g·iết họ, anh nghe tôi giải thích có được không? Tôi đã giải thích với cảnh sát rồi, cảnh sát đều tin tôi không g·iết người! Tại sao không ai trong các người tin tôi ô ô ô ô...”
【 Được đấy, phức tạp thật. 】
【 Tóm tắt: Lâm Anh cố ý lừa gạt Chu Thanh Việt, thực chất là muốn g·iết hắn, nhưng Chu Thanh Việt cho rằng chỉ là Lâm Anh muốn chạy thoát khỏi trừng phạt g·iết người và b·ạo l·ực học đường nên mới lừa gạt. Hắn nghĩ là vạch trần chân tướng thao túng đứng sau màn của mình, làm Lâm Anh hoàn toàn tuyệt vọng. 】
【 Hơi lòng vòng, cảm ơn đã tóm tắt, cảm ơn kỹ thuật diễn của Tang tỷ, tôi muốn xem hươu c·hết về tay ai! 】
Chu Thanh Việt biểu hiện d.a.o động, hắn nhìn Diệp Tang Tang, đáy mắt đúng lúc mang lên sự nghi hoặc.
“Cô nói gì với cảnh sát? Cảnh sát thật sự cho rằng cô không phải hung thủ?” Sơ hở của hắn tuy hắn biết, nhưng hắn vẫn muốn dò hỏi Diệp Tang Tang, vì quá tò mò.
Người trước mặt, chính là tác phẩm hoàn mỹ nhất của hắn.
Nghĩ đến đối phương có khả năng sắp đối mặt với chân tướng, đáy mắt hắn là sự đắc ý và ác ý không thể che giấu.
Diệp Tang Tang cúi đầu, cô không nhìn thấy ánh mắt đối phương, nhưng cô có thể cảm nhận được đối thủ đã c.ắ.n câu.
Cô hơi ngẩng đầu, mở to đôi mắt long lanh đầy nước, trên mặt mang lên vẻ mừng rỡ, “Anh nguyện ý nghe tôi giải thích sao?”
Chu Thanh Việt nhìn một cái, nói với đối phương: “Nếu cô thật sự vô tội thì.”
Ngón tay hắn đặt bên cạnh người vì kích động mà run rẩy rất nhỏ, rất nhanh bị hắn giấu ra sau lưng.
“Cảm ơn ngài đã cho cơ hội, tôi biết ngay, ngài không phải loại người như Tiền Xán, vẻ ngoài ngài tương đối thanh lãnh, trước đây ngài cũng thỉnh thoảng giải vây cho tôi, ở đây tôi muốn cảm ơn ngài!” Cô mang theo ý cười nói.
Chu Thanh Việt nghĩ nghĩ, tràn đầy dịu dàng nói: “Vậy thế này đi, buổi chiều tan học, tôi đưa cô đến phòng đàn của trường tôi, cô nói rõ ràng. Chỉ cần cô là oan uổng, tôi sẽ thay cô... làm sáng tỏ.”
Hai chữ cuối cùng hắn nói được đặc biệt vi diệu, mang theo một tia châm chọc.
Diệp Tang Tang giả bộ mình không hiểu, liên tục kích động gật đầu.
Chu Thanh Việt không cho phép kế hoạch của mình xảy ra sai sót, cho nên biết buổi chiều tan học, trên người Diệp Tang Tang không hề tái xuất hiện sự b·ắt nạt.
Bạn xem, hắn thậm chí không cần nói lời nào, liền có thể ngăn cản tất cả.
Nhảy vọt qua thời gian tuyến sau, Diệp Tang Tang đeo cặp sách, có chút e dè đến phòng đàn riêng biệt của Chu Thanh Việt trong trường.
Nơi này có rất nhiều đàn, dương cầm, violin, cello, vân vân, những nhạc cụ bằng gỗ này dưới ánh đèn tản ra vẻ quý giá, mỗi cây đều đáng giá xa xỉ, thể hiện gu thẩm mỹ của người sở hữu.
Chúng, cũng là một phần tạo nên hình tượng hoàn mỹ của Chu Thanh Việt.
Người mắc rối loạn nhân cách ái kỷ, thật sự rất thích đắp nặn hình tượng hoàn mỹ của chính mình.
Đây là lãnh địa riêng của hắn, không có sự cho phép của hắn, người khác không thể đặt chân.
Chu Thanh Việt dường như cũng không lo lắng cho sự an toàn của mình, hoặc hắn tự tin mình không thể bị Diệp Tang Tang làm thương.
Hắn ngồi ở một bên trên ghế sô pha, mang theo ánh mắt săm soi nhìn Diệp Tang Tang vừa bước vào.
Đóng cửa lại, phòng đàn trở nên cực kỳ cách âm.
Bên ngoài có bảo vệ, họ đơn giản kiểm tra cặp sách của Diệp Tang Tang sau đó thả cô vào. Diệp Tang Tang cười cười, đây là cặp sách của trường, phía dưới cặp sách là ván cứng, ngăn cách hai lớp liền dễ dàng có thể nhét được thứ cô muốn mang vào.
Bất quá, cho dù không có, cô cũng sẽ đạt được kết quả mình muốn.
Bọn họ sẽ không đi vào, Chu Thanh Việt sẽ không để cho bọn họ nghe thấy bí mật này.
“Nói đi,” hắn vươn tay ra hiệu Diệp Tang Tang nói.
Diệp Tang Tang đem toàn bộ nội dung trong phòng thẩm vấn nói ra, các loại chi tiết, các loại chứng minh mình thật sự không g·iết người.
Nói ước chừng mười mấy phút, cô mới nhìn về phía Chu Thanh Việt, khẩn cầu nói: “Tôi thật sự không g·iết bọn họ, ngài phải tin tưởng tôi! Tôi thật sự không dám. Ngài... Ngài sẽ tin tưởng tôi chứ!”
Cô tha thiết nhìn Chu Thanh Việt, khẩn cầu được sự tán đồng của hắn, để thanh minh cho mình.
“Không phải cô, còn có thể là ai chứ?” Chu Thanh Việt nhìn cô, lại lần nữa vô tình phán định đối phương cũng không vô tội.
Sắc mặt Diệp Tang Tang tái nhợt một cái chớp mắt, nhìn đối phương lắc đầu, “Không, tôi thật sự chưa làm.”
“Ồ? Vậy cô giải thích thế nào về bức ảnh này?” Chu Thanh Việt trực tiếp kéo ngăn kéo trong tầm tay, lấy ra ba bức ảnh, ném tới trước mặt Diệp Tang Tang, “Đây là ảnh tôi mua với giá cao, đủ để chứng minh cô chính là hung thủ đó, đều là cô h·ãm h·ại họ c·hết.”
B·iểu t·ình Diệp Tang Tang trở nên kinh hoảng, nhìn thoáng qua sau theo bản năng lùi lại vài bước.
Theo động tác của cô, ý cười trong đáy mắt Chu Thanh Việt càng thêm nồng đậm.
Hắn nhìn về phía Diệp Tang Tang, b·iểu t·ình oán giận, dùng ngữ khí chất vấn nói: “Thế nào, cô còn cho rằng không phải cô làm sao? Cô giả vờ cái gì!”
Diệp Tang Tang b·iểu t·ình trở nên bình tĩnh hờ hững, lộ ra ánh mắt oán hận thù hằn.
“Thì đã sao! Bọn họ đáng c·hết! Bọn họ đều là rác rưởi cặn bã bại hoại của xã hội, tôi còn cảm thấy họ c·hết quá nhẹ nhàng...” Cô không còn ngụy trang sự yếu ớt đáng thương, bộc lộ ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng Lâm Anh.
