Phát Sóng Trực Tiếp Bắt Chước Phạm Tội, Ta Chỉ Diễn Một Lần - Chương 61
Cập nhật lúc: 12/11/2025 10:42
Ông chủ quán là một người đàn ông béo khỏe, đặc trưng của đầu bếp, mặc áo lót màu trắng, đeo tạp dề đen. Hắn tiến lên, trực tiếp tách hai người ra, “Muốn cãi nhau thì ra ngoài cãi, đừng ở trước cửa hàng tôi cãi, sáng sớm tinh mơ các người muốn kiếm chuyện đ.á.n.h nhau à?”
Người đàn ông vạm vỡ lên tiếng, hai người lập tức im bặt.
Bất quá người lớn tuổi hơn rõ ràng còn ấm ức, lợi dụng lúc người phụ nữ trung niên ngừng lại, trực tiếp đưa tay đẩy vào vai cô ta một cái, muốn tìm lại thể diện vừa rồi bị cào mặt.
Cơ thể hơi béo của người phụ nữ trung niên bị đẩy, va vào chiếc bàn gỗ gấp màu nâu phía sau, bát mì nước trên bàn trực tiếp đổ xuống đất. Nước lèo đổ trực tiếp vào chân cô ta, cảm giác nóng bỏng và dính nhớp khiến người phụ nữ nhất thời tức đỏ mặt.
“Ông già khốn nạn!” Cô ta xông lên, đưa tay muốn cào mặt ông ta.
Chỉ là còn chưa kịp động thủ, trong đám đông đã truyền ra từng đợt tiếng thét chói tai. Người phụ nữ theo ánh mắt của người đang hét, dời ánh mắt xuống chân mình, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
“Lần này ảnh hưởng rất xấu, xảy ra ở khu phố sầm uất, mức độ ảnh hưởng quá lớn, cục trưởng nói phải phá án nhanh chóng.” Tần Giang dẫn theo một nam một nữ phía sau, nói với vẻ mặt ngưng trọng.
Người thanh niên mím môi, “Căn cứ thông tin người báo án, hiện trường chỉ còn lại một bộ phận tứ chi, phần còn lại không rõ tung tích.”
“Hành vi vứt x.á.c không rõ mục đích, đến hiện trường xem xét.” Tần Giang nói, mở cửa xe.
Ba người lên xe, đi thẳng đến phố Nam.
Dưới cổng đền thờ cao 5 mét, giờ phút này đã bị vây kín như nêm cối. Xem náo nhiệt là bản tính của người Trung Châu, cho dù là chuyện đáng sợ đến mấy, họ cũng muốn dò hỏi vài câu, thỏa mãn tâm lý buôn chuyện.
Diệp Tang Tang đi theo sau Tần Giang cùng một nam cảnh sát hình sự khác, bước vào hiện trường. Vài chiến sĩ công an của đồn cảnh sát kéo một đường dây phong tỏa, sau đó mở miệng bảo quần chúng vây xem đừng tới gần.
“Tổ trọng án,” Diệp Tang Tang theo sau giơ thẻ chứng minh, nhấc dây phong tỏa màu vàng bước vào.
Cả bên trong và bên ngoài quán ăn sáng đã chật ních người, cùng ba người họ đến còn có pháp y, khoa giám định dấu vết cùng với bốn chiến sĩ công an của đồn cảnh sát phụ cận.
Tần Giang sớm đã quen với cảnh đám đông ồn ào tụ tập, trực tiếp dẫn hai người vào bếp sau.
Đeo găng tay vào, sau đó nhìn những đoạn xương người còn sót lại trong nồi canh gà của quán mì, cùng với những ngón tay mang theo một chút da thịt được xếp đặt ngay ngắn bên cạnh. Diệp Tang Tang đeo các loại găng tay, mũ, tiến lên cùng nhau sắp xếp xương cốt.
Tần Giang ngẩng đầu hỏi: “Người báo án, và ông chủ đâu?” Án này đặc biệt, người báo án và ông chủ đều cần phải lấy lời khai.
Chiến sĩ công an nghe được, vẫy tay về phía hai người đang đứng ở góc bên trong đường dây phong tỏa. Rất nhanh, người phụ nữ trung niên cùng chủ quán mì cùng nhau đi đến. Chỉ là người phụ nữ trung niên cố tình né tránh chủ quán mì, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng bị dọa quá mức.
“Thẩm Du (Diệp Tang Tang), cô đến hỏi đi.” Tần Giang trực tiếp giao nhiệm vụ cho Diệp Tang Tang.
Diệp Tang Tang cúi đầu nhìn những đoạn xương đã được sắp xếp xong, bị Tần Giang gọi tên đột ngột, chỉ đành “Ừ” một tiếng đứng lên hỏi hai người. Cô cầm lấy sổ ghi chép, dẫn hai người đi sang một bên, tránh làm phiền đến việc họ sưu tầm xương cốt và chứng cứ.
Sau khi đứng yên, cô dẫn đầu hỏi người phụ nữ trung niên báo án, “Cô làm sao phát hiện hiện trường.”
Người phụ nữ trung niên bắt đầu từ chuyện mình bị sờ nói lên, nói người đàn ông kia vô lý như thế nào.
“Nói trọng điểm đi, mấy chuyện này lát nữa cô có thể nói với công an đồn cảnh sát, họ sẽ giúp cô cùng đối phương tiến hành hòa giải, cụ thể thì cô có thể nói vai không va trúng eo cô, trừ phi ông ta là một người lùn.” Diệp Tang Tang nhẹ giọng nhắc nhở.
Ánh mắt người phụ nữ trung niên tức khắc lóe lên vẻ bừng tỉnh, quả nhiên là cảnh sát nha, lập tức nắm được trọng điểm! Cô nhìn Diệp Tang Tang ngoan ngoãn, gãi đầu nói: “Chính là bị ông già kia đẩy, tôi đứng không vững, làm đổ bát của cửa hàng này. Cúi đầu vừa nhìn dưới chân có một ngón tay người nằm lăn lóc, suýt chút nữa sợ c·hết. Sau đó mọi người bàn bạc, nhất trí cho rằng là ngón tay người, dưới sự sợ hãi liền báo nguy.”
Người phụ nữ nói xong một hơi xoa xoa ngực, rõ ràng còn có chút sợ hãi. Sáng sớm, bị chuyện này khiến cho những ngày sắp tới đều phải hoảng loạn. May mà mấy ngày nay không ăn cơm bên ngoài, bằng không trong lòng không biết khó chịu cỡ nào. Những người vừa rồi ăn sáng ở đây tất cả đều nôn ra trắng mặt, cảm giác ba ngày tới không thể ăn bất kỳ loại thịt nào.
Diệp Tang Tang xác nhận đã hỏi gần đủ, nhìn về phía chủ quán mì, “Sáng sớm mở cửa hàng, ông không chú ý thấy có gì đó không ổn sao? Hay ông không nếm thử đồ của mình?”
“Không, không phải,” chủ quán bị hai chiến sĩ công an canh giữ hai bên, còn bị còng tay, nhưng nghe thấy Diệp Tang Tang nói, vẫn điên cuồng giơ tay lên xua xua từ chối thừa nhận, run rẩy biện giải: “Tôi…… Tôi thường dùng một nồi canh gà trong hai ngày, hôm qua hầm rồi hôm nay liền không kiểm tra, còn nữa…… Gà không tươi lắm, nên chưa thử qua…… Lá gan tôi cũng chỉ dám làm đến nước này thôi.”
