Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác He Rồi - Chương 18
Cập nhật lúc: 12/11/2025 12:31
Buổi trưa ăn cơm no, cơn buồn ngủ đặc biệt ập đến. Trần Mặc cố gắng chống lại mí mắt nặng trĩu cùng Ngụy Triết đi tìm hai khu chung cư, trong lúc đó ngáp liên tục.
“Một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, một vệ sinh, đồ đạc đầy đủ, chỉ cần xách vali vào ở. Gần trường mình toàn là khu chung cư cũ, yêu cầu như vậy có vẻ hơi cao. Nếu chuyển vào trung tâm thành phố thì dễ tìm hơn, dù sao dân văn phòng nhiều, có không ít căn hộ thích hợp cho người độc thân.” Trần Mặc vừa nói, vừa mở túi phụ của cặp sách, nhét số điện thoại xé từ trên tường vào.
Thời buổi này, ngành bất động sản còn chưa phát triển, phần lớn chủ nhà cho thuê không tìm đến môi giới, mà tự dán tờ quảng cáo cho thuê lên tường bên ngoài khu chung cư, ghi rõ thông tin và điều kiện, sau đó cắt số điện thoại thành nhiều dải dài, dán phía dưới tờ quảng cáo để người tìm nhà tự xé mang về liên hệ.
Trần Mặc xé vài số điện thoại, nhưng đều là căn hộ hai phòng.
Một phòng ngủ là tốt nhất, nhưng nếu không có, hai phòng cũng được. Dù sao cậu cũng không muốn ở chung với người lạ. Một căn hộ hai phòng ngủ có tiền thuê khoảng 800 tệ một tháng, nhiều hơn căn một phòng ngủ 300 tệ, với khả năng kiếm tiền của cậu, cậu không nghĩ mình không thuê nổi.
Thế nhưng Ngụy Triết đột nhiên nói: “Vậy hai phòng ngủ đi! Cậu một phòng, tôi một phòng.”
"Cái gì?" Trần Mặc quay đầu nhìn anh, tưởng mình nghe nhầm, “Anh cũng muốn ra ngoài thuê nhà ở à?”
"Nghĩ gì thế!" Ngụy Triết liếc cậu một cái, “Giữa trưa đến nghỉ trưa thôi. Chú Triệu bảo tôi tìm một căn phòng theo giờ gần trường, giờ nghĩ lại, thà thuê hẳn một căn còn hơn.”
Nói có lý, Trần Mặc không còn gì để nói.
Ngụy Triết lo lắng tiền thuê nhà quá cao, cậu không đủ khả năng trả đây mà!
"Tôi có tiền mà..." Trần Mặc giải thích.
"Tôi trả lại gấp mười lần 2 nghìn tệ nhé?" Cố tình không nhắc đến việc hôm qua cậu vừa lấy lại 1 vạn tệ từ chỗ Trương Vi Kiệt.
Thật sợ cái miệng của Ngụy Triết!
Trần Mặc lập tức khôn ngoan ngừng chủ đề này lại, cậu lấy điện thoại ra xem giờ: “Tối nay gọi vài cuộc điện thoại, ngày mai giữa trưa xem có thể hẹn chủ nhà đến xem phòng không. Bây giờ gần 1 giờ rưỡi rồi, chúng ta nên về trường thôi.”
Ngụy Triết gật đầu. Hai người đi dọc theo con phố nhỏ trở về. Nhưng được một lúc, Trần Mặc đút tay vào túi quần, lấy ra mười tệ, cậu vỗ vai Ngụy Triết: “Này, khát nước, tôi đi qua ngã tư kia mua hai ly trà sữa, cậu muốn vị gì?”
Ngụy Triết không trả lời, anh dừng bước, nhíu mày nhìn về phía trước.
Trần Mặc nhìn theo.
Cách họ khoảng hai mươi mét, có ba gã to lớn đang vây quanh một nam sinh mặc đồng phục cấp ba. Nhìn bộ dạng hung hăng của ba người kia, rõ ràng là họ đang bắt nạt nam sinh đó.
Trần Mặc nheo mắt, giơ tay chỉ vào đó, hỏi: “Nam sinh kia, có giống Ngô Tô Vũ lớp mình không?”
"Không có ấn tượng." Ngụy Triết nói.
"Em trai nhỏ của La Chí Cường," Trần Mặc nhắc nhở anh, “Cái người ngồi ở bàn đầu tiên của dãy thứ nhất ấy.”
Ngụy Triết nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không quen.”
Được rồi! Chắc cả lớp 12, ngoài tôi ra, anh chỉ nhớ mỗi La Chí Cường thôi.
Trần Mặc nhét mười tệ vào túi, bước nhanh về phía đó.
Ngụy Triết liếc nhìn cậu, bĩu môi, giơ tay cầm quai cặp sách, cũng đi theo.
Ngô Tô Vũ và ba thanh niên kia đứng trên con đường đang được giao thông sửa chữa. Giờ nghỉ trưa chưa hết, công nhân chưa quay lại, rào chắn trên đường đã bị ném xuống đất.
Một trong ba gã đầu trọc, cánh tay đầy hình xăm, hung hăng đẩy Ngô Tô Vũ một cái. Ngô Tô Vũ người nhỏ nhắn, thân hình quá gầy, bị đẩy mạnh như vậy, liên tục lùi lại vài bước, loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững.
"Này!" Gã đầu trọc hung dữ, “Hôm nay gan to nhỉ! Một xu cũng không mang theo mà dám đi đường này?”
Ngô Tô Vũ mặt lạnh lùng không nói gì.
"Sao không nói gì?!" Gã đầu trọc bước lên một bước, vươn tay muốn túm cổ áo Ngô Tô Vũ.
Không ngờ Ngô Tô Vũ giơ tay lên, hất tay hắn ra.
"Mẹ nó!" Gã đầu trọc nhổ một bãi nước bọt, tức giận lườm Ngô Tô Vũ, "Thằng ranh con, lên cấp ba được tí rồi làm mình làm mẩy hả?! Tin hay không ông đây đ.á.n.h c.h.ế.t mày?" Nói rồi, một cú đ.ấ.m bay thẳng về phía Ngô Tô Vũ.
Ngô Tô Vũ giơ tay chống đỡ.
Gã đầu trọc ăn một cú đ.ấ.m vào cằm, má trái Ngô Tô Vũ ăn một cú đấm.
Gã đầu trọc nổi cơn tam bành, vừa túm tóc Ngô Tô Vũ điên cuồng đ.ấ.m vào người cậu, vừa gào lên: “Hai thằng kia lên đây, đ.á.n.h c.h.ế.t cái thằng nhãi ranh này cho tao!”
"Đánh c.h.ế.t mày thì có!" Trần Mặc giận dữ nhặt một hòn đá trên mặt đất, ném về phía gã đầu trọc răng đen hở lợi, mặt mày hung tợn kia.
"Ối da!" Gã đầu trọc tinh mắt nhìn thấy có vật gì đó bay tới, vội vàng đẩy Ngô Tô Vũ ra, lách mình né tránh, nhưng chỉ suýt soát né được đầu, vai trái vẫn bị một cú đập nặng nề. Hắn giận dữ lườm Trần Mặc: “Mày là thằng ch.ó nào?”
"Bạn học của hắn." Trần Mặc ném cặp sách sang một bên.
"Thảo!" Gã đầu trọc cười gượng đi tới, “Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ à!”
"Bốp!" Lần này không né được, mặt béo của hắn ăn một cú đ.ấ.m nặng nề của Trần Mặc. Trong khoảnh khắc, nước mắt, m.á.u mũi tuôn ra. Hắn ôm mặt, giọng nghẹn lại quát: “Mày dám...”
Trần Mặc lại thêm một cú đá.
"Oa..." Hắn chuyển sang ôm bụng cúi gập người xuống.
Trần Mặc nắm c.h.ặ.t t.a.y định đ.ấ.m tiếp vào đầu hắn.
Kết quả, hai thanh niên còn lại phản ứng, lao lên và ném Trần Mặc xuống đất.
Ngụy Triết liên tiếp đá hai cú, hai thanh niên kia định đè Trần Mặc xuống đất để đánh, nhưng mỗi người lại bị một cú đá khiến họ loạng choạng, cùng ngã xuống đất.
"Mẹ nó! Đánh đi! Đánh c.h.ế.t tụi nó cho tao!" Gã đầu trọc gào to.
Vào buổi trưa, trên con phố nhỏ không có nhiều người đi lại. Thỉnh thoảng có người xuất hiện, nhìn thấy cảnh côn đồ đ.á.n.h nhau với học sinh cấp ba như vậy, đều vội vàng rời đi, không ai dám lên can ngăn.
Trần Mặc có thể đánh, Ngụy Triết lại càng có thể đánh. Ngô Tô Vũ tuy người nhỏ, nhưng khi tàn nhẫn lên cũng là một kẻ bất cần đời. Tình hình chiến đấu khoảng mười phút là kết thúc, ba thanh niên bị đ.á.n.h cho bầm dập mặt mũi, hoảng loạn bỏ chạy.
Ngụy Triết không hề hấn gì. Trán Trần Mặc bị thương. Riêng Ngô Tô Vũ thì nghiêm trọng hơn nhiều, vì gã đầu trọc kia ban đầu túm lấy cậu ta đánh, má trái sưng vù, tím bầm một mảng, mu bàn tay cũng toàn vết m.á.u do móng tay cào ra.
"Đi đến phòng khám băng bó một chút đi!" Trần Mặc nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Tô Vũ. Cậu vốn không thích hỏi chuyện riêng tư của người khác, nói xong câu này liền im lặng.
Ngô Tô Vũ phủi bụi trên người, không từ chối.
Từ phòng khám trở về trường, vừa vào đến lớp thì chuông vào học vang lên.
Cả lớp há hốc mồm như gặp ma khi thấy ba người họ lần lượt bước vào. Đặc biệt là Ngô Tô Vũ, từ khi vào Tam Trung, hôm nay là lần đầu tiên cậu ta nhận được sự chú ý lâu dài từ nhiều người đến vậy.
La Chí Cường suýt nữa thì từ phía sau lao lên, túm lấy Ngô Tô Vũ hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trần Mặc nói: “Em trai nhỏ của mình còn không bảo vệ được, cậu xứng đáng làm đại ca sao?”
"Thảo!" La Chí Cường đ.ấ.m một cú lên bàn.
Về hai người này, Trần Mặc cảm thấy đặc biệt kỳ lạ. La Chí Cường không phải loại người sẽ nhận đàn em để ăn chơi, từ thái độ đối xử bình đẳng với các bạn học khác thì có thể thấy được điều đó, nhưng riêng với Ngô Tô Vũ, cậu ta lại công khai thừa nhận là em trai nhỏ mà cậu ta nhận từ lúc mới vào học.
Ngô Tô Vũ vào lớp liền an tĩnh ngồi vào chỗ, từ đầu đến cuối không hề nhìn La Chí Cường.
