Series Bảy Đại Gia Tộc Duy Trì Thiên Đạo - Chương 13
Cập nhật lúc: 12/11/2025 08:15
"Á!"
Hành lang trống trải bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, mặc đồ đen, đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt. Đúng lúc tôi nhìn qua mắt mèo, người đó bất ngờ lao về phía trước.
Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi ngã bệt xuống đất.
Tiếng gõ cửa lại dồn dập vang lên, tôi tựa lưng vào cánh cửa, ghì chặt. Chiếc điện thoại cũng rơi xuống đất trong lúc hoảng sợ, vỡ một góc, cầm lên thì màn hình đã tối đen, không mở được nữa.
"Cốc cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, tôi cứ thế ngồi bệt dưới đất, cảm nhận cánh cửa sau lưng rung lên bần bật, từng nhịp một, như thể muốn gõ xuyên qua cánh cửa.
Không biết bao lâu sau, tiếng gõ cửa đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó lại là một trận ồn ào đ.á.n.h nhau, tôi vội vàng đứng dậy, nhìn qua mắt mèo ra ngoài, thấy cửa căn hộ đối diện mở toang, Thẩm Triệt mặc đồ ngủ túm cổ áo người bí ẩn kia, giáng một cú đ.ấ.m mạnh vào mặt người đó, hai người vật lộn qua lại.
Động tĩnh quá lớn, người bí ẩn kia cũng không dây dưa nữa. Hắn tìm được cơ hội, đẩy mạnh Thẩm Triệt, rồi chạy về phía cầu thang.
Thẩm Triệt ban đầu định đuổi theo, nhưng chưa chạy được hai bước, đột nhiên ôm chân, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
Tôi vội vàng mở cửa phòng, chạy chân trần ra ngoài:
"Thẩm Triệt, anh không sao chứ?"
Thẩm Triệt ôm đùi, nơi đó vẫn không ngừng rỉ máu.
Anh ấy quay đầu nhìn tôi, khẽ lắc đầu: "Tên đó chơi xấu, rút d.a.o ra định rạch vào chân tôi. May mà tôi né nhanh, chỉ bị ngoài da thôi."
Mặc dù nói vậy, nhưng chiếc quần kia đã nhuộm gần hết máu.
Trông thật đáng sợ.
Tôi vội vàng đỡ anh ấy về căn hộ đối diện.
Thẩm Triệt ngồi trên ghế sofa, đau đến nhăn nhó: "Trong ngăn kéo thứ hai dưới TV có hộp thuốc, làm ơn giúp tôi lấy ra với, cảm ơn."
Tôi ừ một tiếng, vội vàng đi lấy hộp thuốc.
Nhưng khi mở ngăn kéo lớn ra, tôi phát hiện bên trong không chỉ có một hộp thuốc, mà bên cạnh còn chất đống mấy phần quà giống hệt phần quà được tặng tôi hôm nay.
Thẩm Triệt có lẽ cũng chú ý đến ánh mắt của tôi:
"À, xin lỗi nhé. Anh trai tôi trông có vẻ lịch sự nho nhã, nhưng thực ra EQ gần như bằng 0. Những món quà này đều là tôi chuẩn bị, để anh ấy hàng ngày có thể dùng để đối nhân xử thế."
"Đồ bên trong đều giống nhau à?"
Tôi hỏi ra điều mình bận tâm.
Thẩm Triệt gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là đồ giống nhau."
"Vậy làm sao các anh biết là tặng nam hay nữ? Đều chuẩn bị mỹ phẩm dưỡng da và đồng hồ nữ, nhỡ đối tượng là nam thì sao?"
Thẩm Triệt không bận tâm:
"Quà cáp ấy mà, quý là được rồi. Dù đối phương là nam, những thứ này cũng có thể tặng mẹ, vợ hoặc con gái của họ, hoặc dùng làm quà tặng cho người khác, không nhất thiết phải tự mình dùng."
Thì ra là vậy.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, vì tin tức về tên sát nhân kia mà trước đó tôi luôn nghi ngờ.
Nhưng giờ nghe anh ấy giải thích một cách thẳng thắn như vậy, tôi mới nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Không bận tâm nhiều đến vấn đề này nữa, tôi nhanh chóng lấy hộp t.h.u.ố.c ra, theo kiến thức sơ cứu đã học trước đây, xử lý vết thương ở chân cho anh ấy.
Thẩm Triệt vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nhưng mà nói đi thì nói lại, cô đã đắc tội với ai à?"
Tôi lắc đầu: "Tôi mới chuyển đến khu chung cư này. Mấy ngày nay chưa ra khỏi nhà, ngay cả anh shipper cũng chưa từng nhìn thấy mặt tôi, không thể kết thù với ai được."
Trước đây thật sự có người muốn lấy mạng tôi, nhưng hắn c.h.ế.t rồi.
Vậy nên bây giờ không có kẻ thù nào, tuyệt đối không phải là trả thù.
Thẩm Triệt trầm ngâm: "Cô sống một mình ở đây à?"
"Vâng. Ban đầu bạn trai tôi cũng ở đây, nhưng thời gian này anh ấy đi công tác nước ngoài, phải đến mùng mười mới về nước."
Kiều Trạch, với tư cách là người thừa kế của Kiều gia, là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ, nên công việc của anh ấy cũng đặc biệt nhiều, một năm thì có đến năm, sáu tháng đi công tác nước ngoài.
Thẩm Triệt ồ một tiếng, có vẻ hơi chậm hiểu:
"Nhưng mà, làm sao cô biết tôi là em trai, chứ không phải anh trai Thẩm Hoài?"
Tôi vừa xử lý xong vết thương cho anh ấy, thở phào một hơi:
"Hai anh tuy trông giống hệt nhau, nhưng một người thì nho nhã, một người thì năng động. Chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là đã rất khác rồi, nên nhìn một cái là nhận ra ngay."
Thẩm Triệt cười.
Anh ấy đưa tay gãi gãi sau gáy, như đang trò chuyện hàng ngày, nói rằng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết tôi là Lâm Nam Tinh.
Dù sao thì, màn tỏ tình được chiếu trên màn hình LED lớn toàn thành phố đó, quả thực đã gây chấn động quá lớn.
Muốn không biết, ngược lại còn khó hơn.
Anh ấy lại chỉ vào căn phòng bên trái đang mở cửa nhưng không có đèn:
"Nhắc đến anh trai tôi, hôm nay vẫn còn làm thêm giờ ở bệnh viện, đến giờ vẫn chưa về. Nhưng nếu không phải vì đợi cửa cho anh ấy, tôi đã chơi game trên sofa, thì cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài rồi."
Ngay khi anh ấy vừa dứt lời, cửa lại bị gõ.
"Anh trai tôi về rồi."
Thẩm Triệt chống vào ghế sofa định đứng dậy, nhưng lại bị tôi ấn xuống. Dù sao thì anh ấy bị thương vì tôi, những việc nhỏ như mở cửa này tôi vẫn có thể làm được.
Mở cửa ra, Thẩm Hoài mặc đồ đen đứng ở ngưỡng cửa.
