Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 28: Dạo Thành Phố Đồ Điện

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:56

Cuối cùng, Cảnh Diệc Mạch ăn quá no nên cả đêm không ngủ ngon.

Nằm trên giường, anh ta hồi tưởng lại từng chuyện xảy ra kể từ sau tận thế. Anh ta phải thừa nhận, ở chỗ bà chủ Hạ là khoảng thời gian anh ta sống thoải mái nhất.

Không cần lo lắng về những người thân từng “vì lợi ích của mình” mà ngầm mong anh ta c.h.ế.t bên ngoài. Nếu có thể sống ở đây cả đời thì tốt quá...

Cảnh Diệc Mạch nghĩ, chừng nào nhà trọ còn hoạt động, anh ta sẽ ở lại chừng đó.

Trong lúc suy nghĩ miên man, trời dần sáng. Anh ta nghe thấy tiếng bà chủ Hạ lên lầu. Không lâu sau, vài vị khách ít ỏi của nhà trọ cũng lần lượt lên ăn sáng.

Hạ Ngôn tối qua cũng ăn rất no, đến giờ vẫn cảm thấy bụng chưa tiêu hóa hết. Uống xong một cốc sữa đậu nành, cô đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.

“Chủ quán.”

Ở cầu thang, người phụ nữ ở phòng 103 gọi cô lại.

“Khách hàng có việc gì không?” Hạ Ngôn dừng bước, mỉm cười ôn hòa.

Người phụ nữ trông khỏe khoắn hơn so với lúc mới đến, đi lại và nói chuyện cũng tự tin hơn. Có vẻ mấy ngày nay cô ấy hồi phục rất nhanh.

Cô ấy bước nhanh đến trước mặt Hạ Ngôn, nói với tốc độ hơi gấp:

“Không biết lời chủ quán nói trước đây còn hiệu lực không? Về việc có thể cung cấp số lượng lớn hàng hóa.”

Hạ Ngôn gật đầu.

Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc:

“Sáng nay tôi thấy mưa đã nhỏ đi nhiều, có lẽ ngày mai trời sẽ quang. Nên sáng sớm mai tôi sẽ rời đi và sẽ sớm quay lại nhận hàng. Hy vọng chủ quán chuẩn bị đủ, đừng làm lỡ việc của cả hai bên.”

Hạ Ngôn tiếp tục gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề.

“Vẫn chưa biết nên gọi chủ quán là gì?” Người phụ nữ chìa tay ra, vai thẳng, hơi nghiêng người về phía trước, trên mặt hiếm hoi lộ ra vẻ ôn hòa.

Hạ Ngôn đưa tay bắt lấy:

“Tôi họ Hạ, gọi tôi là bà chủ Hạ là được.”

“Vâng, bà chủ Hạ, tôi là Tô Mai.”

...

“Cảnh Diệc Mạch, anh chỉ cần chiếu sáng cho tôi thôi, đứng đó đừng động đậy.”

Hạ Ngôn mắt sáng rực, lao vào một tiệm nội thất.

Mỗi tiệm nội thất ở đây đều có chủ đề riêng, toàn bộ không gian được bố trí như một căn phòng thật sự.

Ngay khi bước vào, cô có cảm giác như đang đi vào phòng ngủ của ai đó.

Hạ Ngôn hận không thể bê toàn bộ đồ đạc trong căn phòng này về nhà trọ của mình.

Cái gối ôm này đẹp quá, lấy! Cái ghế gác chân này cũng không tệ, lấy luôn!

Ở đây còn có một chiếc giường đơn gỗ óc chó!

Cô lao tới, thu nó vào phòng 104, thay thế chiếc giường gỗ cũ. Cả tủ đầu giường gỗ óc ch.ó cùng loại cũng được cô thu vào phòng 104.

Cảnh Diệc Mạch thấy cô thu cả giường đi, lờ mờ hiểu ra cô đang thay giường cho các phòng khác. Ánh mắt anh ta quét sang tiệm bên cạnh được trang trí theo phong cách Tân Trung Hoa, trong đầu cũng nảy ra ý định.

Thấy cô đã gần dạo xong ở đây, anh ta liền dẫn cô sang tiệm kia.

Cảnh Diệc Mạch đi thẳng đến chiếc giường lớn phong cách Tân Trung Hoa tối giản, cổ điển, mang đậm Thiền ý, rồi vẫy tay gọi cô.

“Đặt chiếc giường này vào phòng tôi nhé?”

“Ừm? Anh thích à?” Hạ Ngôn vỗ vỗ nệm, thấy khá mềm.

“Đúng.”

“Không thành vấn đề.”

Chiếc giường lớn ban đầu trong phòng 201 được cô thu vào hậu trường của nhà trọ, sau đó đặt chiếc giường này vào thay thế.

“Cả chiếc tủ đầu giường này, bao gồm cả bình hoa phía trên, và bức tranh minh họa, cả chiếc t.h.ả.m này nữa, đều đặt vào phòng tôi.”

Cảnh Diệc Mạch cuối cùng cũng hiểu được niềm vui của việc mua sắm 0 đồng – cảm giác muốn gì lấy nấy thật sảng khoái.

Hạ Ngôn thu hết những món anh ta chỉ vào phòng 201.

Cảnh Diệc Mạch nhìn quanh phòng trưng bày, tìm thêm vài món khác, thậm chí gỡ luôn rèm cửa xuống, bảo cô cho vào 201 luôn.

“Tủ quần áo lấy được không? Tủ giày có thể sắp xếp cho tôi một cái không? Giày không còn chỗ để nữa rồi.”

“Được, không thành vấn đề!”

Trong chớp mắt, phòng 201 đã biến thành một không gian được thiết kế tỉ mỉ như phòng trưng bày, ngoại trừ màu sàn không hợp, còn lại đều hoàn hảo.

Thế là hai người tìm được sở thích chung, cùng nhau thay mới hoàn toàn đồ đạc trong phòng 202 và các phòng đơn khác.

Cảnh Diệc Mạch chịu trách nhiệm phối hợp, còn cô chịu trách nhiệm “vận chuyển”.

Hiện tại chỉ có hai phòng đôi, nhưng phần lớn phòng trưng bày đều được thiết kế theo dạng này. Hạ Ngôn nghĩ đã mất công đến đây thì dứt khoát thu hết vào ngăn chứa của Hệ Thống, sau này khi nâng cấp sẽ thay toàn bộ cơ sở vật chất của các phòng đôi.

Dạo xong thành phố nội thất, hai người lại đến thành phố đồ điện.

Lần này Cảnh Diệc Mạch không chỉ làm nhiệm vụ chiếu sáng, mà còn giúp cô tìm những chiếc máy có giá bán đắt đỏ. Không còn cách nào khác, càng biết giá trị cao, cô thu vào càng thấy sảng khoái.

Thành phố đồ điện sạch sẽ hơn nhiều so với thành phố nội thất, các thiết bị cũng còn khá nguyên vẹn.

“Lấy vài chiếc máy lạnh trước.” Hạ Ngôn xác định mục tiêu rõ ràng.

Thế là hai người lấy hết những chiếc máy lạnh đắt nhất trong cửa hàng, định rằng sau này hỏng thì cứ vứt đi.

Cả tủ lạnh cửa đôi, cửa chữ thập, tủ nhiều cửa, ba cửa, hai cửa đều được cô thu vào ngăn chứa của Hệ Thống, cô dự tính sau này mỗi phòng sẽ có một chiếc.

Máy giặt thì cô chọn loại giặt sấy tích hợp, mỗi phòng đôi đặt một chiếc, đồng thời thay luôn chiếc máy giặt lồng ngang trong phòng mình. Như vậy sau này tiện hơn, vừa giặt vừa sấy, không cần phơi phóng mất thời gian.

“Máy lọc nước cô có muốn lấy vài cái không?” Cảnh Diệc Mạch khiêng đến một chiếc máy lọc nước uống trực tiếp loại thương mại: “Loại này có thể kết nối trực tiếp với ống nước, bên trong có bộ lọc, còn có thể lấy nước nóng.”

Hạ Ngôn trầm ngâm một lát: “Bên kia còn mấy cái?”

“Còn năm cái.”

“Được, lấy hết.”

Hạ Ngôn nghĩ có thể đặt hai cái ở đại sảnh, sau đó tính phí sử dụng như máy lọc nước. Như vậy chẳng phải lại có thêm một cơ hội kiếm tiền sao?

“Còn những thứ tương tự, anh đều giúp tôi mang qua nhé.”

Cảnh Diệc Mạch suy nghĩ một chút rồi mở lời: “Phía trước còn một cửa hàng bán bồn cầu, đều là loại cảm ứng tự động nguyên khối, cô có muốn không?”

“Bán đắt không?” Hạ Ngôn chỉ quan tâm đến giá.

“Đắt.”

“Vậy thì đi.”

Có lẽ trước đây cô quá nghèo, không mua nổi thứ gì, nên bây giờ khi được lấy miễn phí, trong mắt cô chỉ có đồ đắt tiền, đồ rẻ thì chẳng buồn nhìn.

Một, hai, ba, bốn, năm... bồn cầu đều có giá năm con số.

Cái đắt nhất được đặt trong phòng cô, Cảnh Diệc Mạch chọn một cái đặt ở phòng 201, phòng 202 đặt một cái giá năm con số, còn tầng một thì không còn cách nào khác, dù sao cũng chỉ là bồn xí xổm.

Cảnh Diệc Mạch ôm một thùng đồ đến: “Vòi sen giá năm con số, thu đi.”

Anh ta xem ra đã hiểu rõ, trong mắt bà chủ Hạ chỉ có con số, mà con số càng cao thì cô càng phấn khích.

“Tuyệt vời! Anh cũng tìm được cái này!” Hạ Ngôn vỗ nhẹ cánh tay anh ta tỏ ý khích lệ. “Anh hiểu ý tôi rồi, giá cao, lấy!”

“Cái này đặt ở phòng tôi.” Cảnh Diệc Mạch gật đầu tỏ vẻ hiểu, tiện tay lại bê thêm một thùng.

“Không thành vấn đề.”

“Máy lau sàn năm con số, robot hút bụi bốn con số, máy ủi hơi nước bốn con số, quạt điện bốn con số và máy hút ẩm gần năm con số, đều mang đến cho cô rồi, thu đi.”

“Máy hút bụi diệt khuẩn bốn con số, máy sấy tóc năm con số, máy làm đẹp năm con số, máy tăm nước bốn con số, bàn chải điện bốn con số, cũng mang đến rồi, thu đi.”

“À, bên kia còn một chiếc ghế mát xa năm con số, nếu muốn tôi dẫn cô qua.”

“Muốn chứ! Nhất định phải muốn!”

“Tivi thì sao? Có cần không?”

“Cần!”

Trong trung tâm thương mại, một chiếc tivi 70 inch cần đến 2000 điểm tích lũy và 5 tinh hạch cấp hai.

“Đi thôi, tôi thấy bên trong có tivi năm con số.”

Thế là Hạ Ngôn thu về năm chiếc tivi trị giá hàng vạn tệ, mà không tốn lấy một điểm tích lũy nào.

Hạ Ngôn cười đến mức khóe miệng cong tít, tâm trạng vui vẻ bùng nổ.

Sau này đại sảnh đặt một chiếc, trong mỗi phòng đặt một chiếc.

Làm việc thì lười, tan làm lại tiếp tục lười — thật hoàn hảo!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.