Tôi Có Một Nhóm Chat Toàn Người Xuyên Không - Chương 25: Tế Sống (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 08:26
Lòng dũng cảm của họ khiến Lâm Tịch vô cùng cảm động. Dù đang ở những thế giới khác nhau, mọi người vẫn luôn trân trọng sự bình yên và công bằng.
Sau khi Diệp Băng Băng bên kia đã tạm ổn, Lâm Tịch cũng yên tâm hơn. Cô đặt một đơn hàng trên mạng, chẳng bao lâu sau, nhân viên giao hàng chạy xe ba bánh đến, chất đồ lên xe rồi thêm WeChat của nhau trước khi rời đi.
Lâm Tịch ra chợ mua đồ ăn, vừa đi vừa gọi điện cho Lý Doanh và mọi người.
Xong việc, Lâm Tịch đi chợ mua thức ăn, vừa đi vừa gọi điện cho Lý Doanh và mấy người bạn. Giữa việc ra ngoài ăn và tự nấu, cô dứt khoát chọn ở nhà. Không phải vì tiết kiệm, mà vì muốn nhân tiện cho thêm vài giọt dung dịch chữa trị gen vào đồ ăn. Ăn ngoài sẽ không có cơ hội đó.
Những năm sống ở đây, gia đình anh Phong và bác chủ nhà đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô phải báo đáp họ.
Nghĩ đến chuyện này, Lâm Tịch tiếc nuối. Buổi sáng Diệp Băng Băng đi, sao cô lại quên không đưa một giọt dung dịch cho cô ấy? Bây giờ nhớ ra thì số lần gửi đồ trong ngày đã hết. May mà bên Diệp Băng Băng đã ổn định, nếu không cô sẽ tự trách bản thân đến chết.
Nhận được điện thoại, Lý Doanh vui vẻ nói tối sẽ đưa cả nhà qua. Lâm Tịch mua xong đồ ăn còn ghé mời luôn ông Lý và bà Vương, nhưng hai ông bà đã ăn tối từ sớm.
Lâm Tịch chợt nhớ ra thói quen của hai người, cứ vào mùa đông, thời gian ăn của họ sẽ từ ba bữa thành hai bữa.
Sáng hơn mười giờ ăn sáng, chiều ba giờ ăn tối, tám giờ đã đi ngủ. Ông Lý còn dậy hai lần trong đêm để nhóm lò sưởi, đảm bảo khách thuê không bị lạnh.
Vì quá lo lắng cho Diệp Băng Băng, Lâm Tịch đã quên mất chuyện này. Nhưng cô có cách khác để thể hiện lòng cảm ơn. Mỗi khi nấu canh, cô đều chừa phần mang sang cho họ, hai ông bà vốn rất thích.
Sau khi đi chợ về, Lâm Tịch xắn tay áo vào bếp, tốn khá nhiều thời gian để sơ chế nguyên liệu. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô mới có thời gian trả lời tin nhắn trong nhóm.
Bốn giờ rưỡi, Lâm Tịch bắt đầu nấu ăn. Căn nhà thuê nhỏ bé nhanh chóng tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Sáu giờ, Lâm Tịch múc canh sườn hầm từ nồi cơm điện ra, nhỏ hai giọt dung dịch cải tạo gen vào, sau đó múc một bát lớn mang đi.
Bà Vương đang xem TV, thấy Lâm Tịch bưng bát xuống, vội đứng lên đón, đồng thời gọi ông Lý vào bếp lấy bát. Món canh sườn của Lâm Tịch có thêm cà rốt, ngô và hành lá, thoang thoảng mùi hương thơm phức.
Dung dịch cải tạo gen là sản phẩm được nghiên cứu sau khi tận thế xảy ra. Để nâng cao thể chất của con người một cách an toàn và nhanh chóng nhất, họ đã thử nghiệm nhiều phiên bản.
Đây là phiên bản cuối cùng, nhưng hiệu quả rõ rệt. Lâm Độ Tích nói rằng, chỉ cần uống vào, cơ thể sẽ phản ứng ngay lập tức.
Lâm Tịch để lại canh rồi đi ngay, còn nghe thấy hai ông bà khen ngon không ngớt.
Bà Vương uống một ngụm, tấm tắc: "Tay nghề Tiểu Lâm càng lúc càng khá!"
Ông Lý cũng gật gù: "Ngày lạnh thế này mà được húp canh, cảm giác ấm cả người."
Một lúc sau, Lý Doanh cùng cả nhà đến, mang theo trái cây và đồ ăn nguội.
Năm người nữa vừa bước vào, căn phòng nhỏ đã chật kín. Mọi người chia làm hai bàn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Không ai uống rượu, chỉ ăn uống và nói chuyện, tiếng cười vang lên không ngớt. Bát canh có pha dung dịch cải tạo gen, mỗi người đều uống một ít. Mẹ của anh Phong, bác Dương, cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn, ngay cả Lâm Tịch cũng thấy cái lưng thường hay mỏi của mình dễ chịu hơn nhiều. Lý Doanh thì vốn có bệnh đau bụng kinh, lâu nay uống thuốc mãi không khỏi. Lần này, gần đến kỳ, cô thấy bụng dưới nặng trĩu, vậy mà chỉ sau bữa canh đã cảm thấy ấm áp, nhẹ nhõm hẳn. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do uống canh nóng.
Buổi tối náo nhiệt đến khoảng bảy tám giờ thì gia đình anh Phong rời đi. Lâm Tịch tiễn họ xuống lầu, lúc quay về thì gặp ông Lý đang đi cho thêm than vào lò sưởi.
Ông gọi Lâm Tịch lại: "Tiểu Lâm, chờ chút."
Ông Lý đặt giỏ than xuống chạy vào nhà, Lâm Tịch chưa kịp gọi lại.
Không lâu sau, ông cầm ra một túi lớn: "Tiểu Lâm, đây là bác gái vừa mua, cháu đừng từ chối nhé."
Một mùi hương kỳ lạ tỏa ra, Lâm Tịch không cần mở cũng biết đó là sầu riêng, mà giá sầu riêng bây giờ không hề rẻ.
"Bác, bác làm gì vậy?" Lâm Tịch không nhận: "Thứ này bổ dưỡng, hai bác giữ lại mà ăn. Cháu không lấy đâu. Hai bác chăm sóc cháu nhiều như vậy, cháu chỉ biếu bát canh, bác khách khí quá rồi."
Ông Lý vốn là người thật thà, khi còn chưa nghỉ hưu, ông làm việc cùng toàn đàn ông, ít nói nên không biết thuyết phục người khác. Lâm Tịch nói xong, sợ bác gái ra lôi kéo thì dứt khoát chạy lên lầu, ngoài sân rất lạnh, cô không muốn chịu rét.
Lâm Tịch chạy lên tầng hai, vừa lúc bác gái khoác áo ra.
Thấy Lâm Tịch chạy nhanh như thỏ, bác gái nói: "Cái con bé này!"
Đúng lúc đó, người thuê ở tầng hai cũng vừa về, cười trêu: "Bác gái, Tiểu Lâm không lấy thì cháu lấy, bác cho cháu đi."
Bà Vương trừng mắt: "Cậu mau tìm việc đi. Khi nào tìm được việc, tôi cũng mua cho cậu một quả sầu riêng."
Anh chàng cười hì hì: "Vậy thì sầu riêng này cháu nhất định phải ăn rồi. Đây, thẻ công tác của cháu, ngày mai bắt đầu đi làm."
Thực ra anh ta cũng đã ở đây hai năm, chuyển đến sau Lâm Tịch một chút. Trước làm lập trình cho một công ty gia công phần mềm, sau công ty giải thể. Mặc dù nhận được một khoản bồi thường, nhưng ở thành phố lớn này, không có việc làm khiến anh ta cảm thấy lo lắng.
Thời gian qua anh ta đã đi khắp các công ty và sàn giao dịch việc làm.
Bà Vương xem kỹ thẻ công tác, gật đầu: "Tốt lắm, thằng nhóc này được đấy. Bác đã hứa thì giữ lời, cái này cho cậu."
Người kia vui vẻ mở túi ra: "Vẫn là má Vương rộng rãi nhất. Tối mai hai bác đừng nấu cơm, cháu sẽ gọi lẩu sườn cừu cùng ăn mừng cháu có việc làm mới."
"Được rồi." Bà Vương cũng không khách sáo với anh ta.
Lâm Tịch lúc này đã vào phòng, nghe cuộc trò chuyện dưới sân rồi đóng cửa lại.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Tịch bắt đầu sắp xếp lại đống đồ mà Lý Doanh và mọi người mang tới. Quả nhiên, trong túi trái cây lại có một quả sầu riêng.
Lần đầu tiên cô được ăn sầu riêng là khi mới vào đại học. Lúc đó, một người bạn từ quê mang đến. Hương vị mềm mại, ngọt ngào có chút nồng khiến cô ăn mộtlần liền nhớ mãi không quên.
Trước khi ông nội xảy ra chuyện, mỗi tháng cô đều tiết kiệm một phần sinh hoạt phí để mua một ít cơm sầu riêng ở siêu thị về ăn.
Sau này kinh tế khó khăn, cô chẳng còn dám mua nữa. Đôi khi thèm quá, cô chỉ mua kem hoặc bánh kẹo vị sầu riêng để thỏa cơn thèm.
Nhưng từ lúc nào không hay, những người xung quanh đều biết sở thích của cô. Thế là mỗi lần tặng quà, họ đều tặng sầu riêng.
Bởi họ biết cô không dám mua.
Tâm trạng Lâm Tịch rất tốt. Cô cầm d.a.o xuống bếp, tách múi sầu riêng ra cho vào bát, rồi gửi cho Lâm Độ Tích, Từ Hoan Hoan và A Hoa Hoa.
A Hoa Hoa đang ngồi thiền trên chiếc giường lá của mình thì ngỡ ngàng khi thấy sầu riêng. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được ăn loại quả đắt đỏ như thế này. Trước kia, dù trong nhà có mua những loại trái cây đắt tiền, đứa con gái bị xem là vô dụng như cô, cũng chẳng bao giờ được chạm đến.
A Hoa Hoa gần như mang tâm thái thành kính mà ăn. Ăn xong, cô còn nâng niu hạt sầu riêng đem trồng ngay trước cửa hang động. Vừa chuẩn bị vào nhà, cô thấy có thứ gì đó ở cửa hang. Mở ra xem, đó là thịt mà cha mẹ cô mang đến.
Chuyện này không hiếm, mỗi lần cô giận bỏ đi đều sẽ có người trong nhà lén đưa thức ăn. Im lặng một lát, cô mang số thịt vào hang, rồi nhổ một ít rau dại đã trồng để mang đến cho họ. Mẹ cô ở thế giới này lại mang thai, bà đã lớn tuổi nên thời gian này không đi hái lượm.
Ở thế giới cổ đại, Từ Hoan Hoan đang mặc trung y chuẩn bị đi ngủ. Cô vốn không thích có người hầu canh đêm trong phòng. Khi nhận được sầu riêng, cô nhìn chằm chằm một lúc rồi ăn từng miếng, mặc cho đám nha hoàn bên ngoài xì xào bàn tán về mùi lạ.
Hương vị dày đặc, ngọt ngậy khiến Từ Hoan Hoan sáng mắt.
Ở thế giới cổ đại, việc vận chuyển khó khăn, trái cây cũng chưa được lai tạo nên phần lớn thô ráp, chua chát. Những loại quả ngon, hiếm có đều phải dâng lên cho vua. Những thế gia danh môn như cô, ngoài những lúc được ban thưởng, ngày thường cũng khó có cơ hội nếm thử.
Từ Hoan Hoan ở thời hiện đại đã nghe danh sầu riêng từ lâu nhưng chưa bao giờ ăn. Chủ yếu vì có quá nhiều lựa chọn, không nhất thiết phải chọn loại quả gây tranh cãi này.
Nay ăn rồi liền hận không thể đem loại quả này trồng khắp thiên hạ.
Trong thế giới tận thế, Lâm Độ Tích cũng vô cùng trân trọng phần sầu riêng này. Sau khi ăn xong, anh tìm một cái chai, cho hạt sầu riêng vào rồi cẩn thận nhỏ một chút nước suối vào bên trong.
Gần đây, Lâm Độ Tích sống khá tốt ở thế giới tận thế. Anh không chọn con đường gom vật tư để lập thế lực riêng, mà hợp tác với quân đội. Bởi anh biết rõ một đứa trẻ ôm vàng đi qua chợ đêm sẽ có kết cục thế nào.
Sau khi tận thế, hàng loạt thế lực lớn nhỏ mọc lên như nấm, việc ức h.i.ế.p kẻ yếu hơn đã trở thành chuyện thường ngày. Khi mới đến, Lâm Độ Tích cũng phải làm những công việc nguy hiểm, vừa không đủ ăn vừa bị xem như công cụ để trút giận. Người thường mỗi ngày mở mắt đều cầu nguyện mình không rơi vào tay kẻ có quyền.
Trong số các căn cứ lớn nhỏ, chỉ có căn cứ do quân đội quản lý là không có vấn đề này. Họ vẫn duy trì tác phong thời kỳ trước tận thế, trở thành lá chắn bảo vệ những người già yếu và tàn tật. Dù vẫn đói rét như nơi khác, nhưng ít nhất người dân không sợ c.h.ế.t oan trong nhà hay ngoài đường.
Chính quân đội cũng là bên đầu tiên lập phòng thí nghiệm, chế tạo ra dung dịch cải tạo gen, dùng để đổi lấy vật tư, phân phát cho dân trong khu vực họ bảo vệ.
Thời gian qua, Lâm Độ Tích đã đi khắp căn cứ. Hà Hân và Tô Minh Đào lén lút quan sát, họ thấy những người già yếu và tàn tật trong các khu trú ẩn đều đã được ăn no. Điều đáng tiếc duy nhất là không có trẻ em. Phải nói rằng, sau tận thế, đã nhiều năm không có đứa trẻ nào được sinh ra. Điều này cũng hợp lý. Trong hoàn cảnh chung đó, cơ thể mẹ không có đủ chất dinh dưỡng, vậy lấy gì để nuôi dưỡng sự sống?
Không có sinh mạng mới được sinh ra, chỉ có những người bạn đồng hành lần lượt c.h.ế.t đi. Họ không nhìn thấy tia hy vọng nào, sự tuyệt vọng khiến nhiều người tự kết liễu đời mình.
Lâm Độ Tích vẫn nhìn chằm chằm vào cái chai trước mặt. Gần đây, một ý nghĩ táo bạo cứ xuất hiện trong đầu anh. Anh hy vọng có thể trồng cây. Có cây cối, có màu xanh, con người có thể có hy vọng để tiếp tục sống sót.
Trong khi đó, Lâm Tịch chẳng hề biết những người bên kia có bao nhiêu xúc động vì phần sầu riêng này. Cô chỉ lặng lẽ gói lại phần còn dư, chờ đến nửa đêm thì gửi dung dịch cải tạo gen đã được pha loãng cho Diệp Băng Băng.
Lúc này, Diệp Băng Băng đang chuẩn bị xuất phát tới thành phố S. Nơi đó hiện bị kiểm soát nghiêm ngặt, khắp nơi đều có tai mắt của các tập đoàn lớn. Người lạ vừa vào sẽ lập tức bị theo dõi rồi biến mất không dấu vết. Trong tình huống này, Diệp Băng Băng, người vốn quen thuộc địa hình, được giao nhiệm vụ làm đội trưởng tạm thời cho hành động lần này.
Sau khi được một chuyên gia hóa trang đặc biệt trang điểm, Diệp Băng Băng nhìn mình trong gương có chút ngẩn ngơ. Ngoại hình của cô lúc này giống y hệt cô trước khi xuyên không, hoàn toàn không còn chút nét của Diệp Băng Băng ở thế giới này.
Cô dám chắc rằng, dù mình có đứng trước mặt Diệp Húc Hằng, Cung Cửu Nhất và Lãnh Minh Thần, những kẻ điên rồ đó cũng khó lòng nhận ra.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Diệp Băng Băng đi theo các thành viên, lên đường vị trí đã được định sẵn. Vừa hạ cánh xuống sân bay, họ đã được người địa phương giúp thay đổi diện mạo, rồi ngay lập tức đáp chuyến bay khác đến thành phố S.
Vừa nhận được dung dịch gen Lâm Tịch gửi tới, Diệp Băng Băng không chút do dự mà uống ngay. Sau khoảng thời gian bị giam cầm, cô hiểu rõ, dựa vào ai cũng vô ích, chỉ có dựa vào bản thân mới có cơ hội sống sót.
