Tuế Tuế Xuân Hoan - Chương 256: Phụ Tử Thiên Gia

Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:53

Thái tử phi đem sự khác thường của Thịnh Đế thu vào mắt, giữa hàng mày cung kính cúi thấp ẩn hiện một tia giễu cợt, chợt lóe rồi tắt.

Phong thư này, đích thực là do phu quân để lại.

Khi đó, phu quân lờ mờ cảm thấy đại hạn sắp đến, liền cố sức từ trên giường bệnh ngồi dậy, bảo nàng mang bút mực giấy nghiên đến.

Thấy phu quân mặt không còn chút huyết sắc nào, nàng vừa khóc vừa lắc đầu, “A Tắc, người hãy nghỉ ngơi nhiều hơn đi, dù là vì thiếp, vì Diệp nhi.”

Phu quân nghe vậy, trong mắt ẩn chứa lệ quang, vươn tay chạm vào má nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo như vậy, nhưng vẫn dịu dàng lau đi nước mắt cho nàng.

“A Cẩn, là ta đã làm liên lụy nàng, nhưng có vài lời nếu không để lại ngay, e rằng… sẽ không còn cơ hội nữa.”

Nàng ngẩng đầu lên, lệ nhòa trong mắt, “A Tắc rốt cuộc muốn viết gì, để thiếp chép hộ có được không?”

Phu quân lắc đầu, “Không được, nhất định phải là nét chữ của ta mới tốt.”

Nàng thật sự không thể lay chuyển, đành đứng dậy đi lấy giấy bút, vừa quay đầu đi, phía sau liền vang lên một tràng tiếng ho khan bị đè nén.

Nàng lòng đầy bi ai, không dám để hắn phí sức mở miệng thêm nữa, kết quả vừa đưa giấy bút vào tay hắn, lại thấy hắn đột nhiên ho ra máu.

Lộp bộp ..

Máu rơi vãi trên giấy, loang ra, tựa như những đóa huyết mai lần lượt nở rộ trên nền tuyết.

“A Tắc!”

Nàng kinh hô thành tiếng, phu quân lại thản nhiên lắc đầu, ánh mắt rơi trên tờ giấy đã loang lổ, vậy mà lại khẽ nhếch môi cười.

Nàng nước mắt lã chã rơi xuống, hắn lại nói: “Như vậy cũng tốt.”

Có lẽ thấy nàng quá đỗi lo lắng, phu quân liền đặt giấy bút sang một bên, vươn tay ôm lấy vai nàng, giọng nói khẽ khàng khàn khàn.

“A Cẩn, phong thư này, là ta viết cho A Tầm.”

Nàng chợt ngẩng đầu, liền thấy phu quân cúi mắt nhìn nàng, cười thật dịu dàng.

“A Tầm quá chính trực, quá đặc biệt, ta hy vọng biết bao, sau này Diệp nhi trưởng thành, cũng có thể trở thành người thanh liêm hành đạo, quang minh lỗi lạc như A Tầm.”

“Là ta quá ích kỷ, đã giao phó Diệp nhi cho A Tầm, đồng thời cũng đẩy A Tầm vào hiểm cảnh.”

“Nhưng cố tình thế gian này ngoài hắn ra, ta không thể an tâm giao Diệp nhi cho bất kỳ ai khác.”

“A Tầm là một quân tử trọng lời hứa, hắn đã chấp thuận ta, sau này dù có phải hy sinh tính mạng, cũng nhất định sẽ bảo vệ và dạy dỗ Diệp nhi thật tốt.”

“Ân nghĩa như vậy, ta khắc ghi tận tâm can, nhưng thọ số sắp hết, thật sự không có gì để báo đáp.”

“Phụ hoàng đa nghi, lâu ngày dài tháng, chỉ sợ càng thêm cố chấp độc đoán.”

“A Tầm sau này chưa chắc sẽ được phụ hoàng dung thứ, do đó ta dù có phải dốc nốt hơi tàn, cũng phải cầu cho A Tầm một con đường sống.”

“A Cẩn, phong thư này vạn lần phải dùng vào lúc then chốt nhất, dù sao tình phụ tử của phụ hoàng và ta, cũng không thể chịu đựng được mấy phen sóng gió.”

“Nếu có thể, ta hy vọng phong thư này… vĩnh viễn không bao giờ phải dùng đến.”

Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Thái tử phi thoáng hiện lệ ý, nhưng chỉ trong chớp mắt đã ẩn đi.

Những năm này, nàng đã rơi quá nhiều nước mắt.

Một người phụ nữ mất chồng, lại mang danh hiệu Thái tử phi, trong cung cấm thật sự lâm vào cảnh khó xử, không biết phải đi đâu về đâu.

Nếu không phải Diệp nhi vẫn còn, nàng đại khái cũng không chống đỡ nổi, chắc đã sớm đi tìm A Tắc rồi.

Những năm này, Giang đại nhân quả nhiên đã dạy dỗ Diệp nhi vô cùng tốt, lần này lại hy sinh tính mạng để mưu tính cho Diệp nhi đến nhường này.

Nàng dù thế nào cũng phải giữ vững người bạn thân chí cốt mà phu quân đã dày công tính toán, giữ vững ân sư mà Diệp nhi kính trọng hết mực.

Sau án thư, Thịnh Đế khẽ nghiêng người về phía trước, chậm rãi rút lá thư ra khỏi phong bì.

Tay người khẽ run, không biết đang mong chờ điều gì, lại không biết đang sợ hãi điều gì.

Lá thư từ từ mở ra, đập vào mắt đầu tiên, lại là những vết ố màu nâu lốm đốm.

Thịnh Đế theo bản năng vươn tay chạm vào, đầu ngón tay lướt qua, có cảm giác thô ráp.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu chợt vang lên tiếng ầm ĩ, bởi vì người đã mơ hồ đoán ra, những đốm này rốt cuộc là gì.

Tiếng tim đập dồn dập bên tai, Thịnh Đế môi khô lưỡi khô, khó giấu vẻ cấp thiết mà nhìn lên những dòng chữ trên đó ..

Phụ hoàng:

Nhi thần phúc phận mỏng manh, sinh ra trong thiên gia, nhưng lại không có tướng trường thọ. Nay đại hạn sắp đến, lại làm liên lụy phụ hoàng đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tội này nặng như Tu Di, nhi thần nghĩ đến, lệ như mưa tuôn.

Năm xưa mẫu hậu mất sớm, nhi thần yếu ớt, nhị đệ tam đệ đều hơn nhi thần mấy bậc. May mắn được phụ hoàng yêu thương, mới được vinh dự giữ ngôi trữ quân, trong khoảng thời gian ấy luôn cẩn trọng, đều nhờ phụ hoàng nâng đỡ.

Nào ngờ nay, bệnh tật triền miên, đèn tàn dầu cạn, nhi thần thật sự đã phụ lòng phụ hoàng ân sâu như núi biển, uổng phí biết bao tâm sức và kỳ vọng của phụ hoàng.

Nếu có kiếp sau, nhi thần chỉ mong được kết cỏ ngậm vành, nối lại nhân duyên phụ tử, hầu hạ bên cạnh phụ hoàng, để báo đáp ân nghĩa đời này.

Sau khi nhi thần qua đời, điều duy nhất trong lòng không nguôi, là sự hiền đức của Thái tử phi, và sự thơ dại của Diệp nhi. Kính mong phụ hoàng xót thương mẫu tử cô khổ, ra tay tương trợ, che chở họ được bình an sống qua ngày tại nơi cung cấm này.

Bạn thân của nhi thần là Giang Tầm, phẩm hạnh cao khiết, trọng nghĩa giữ chính, có thể giao phó trọng trách dạy dỗ Diệp nhi, khiến Diệp nhi có thể hiểu rõ lẽ phải, biết thiện ác, thành đại khí, tận trung với phụ hoàng, làm phúc cho xã tắc.

Chỉ là Giang Tầm thẳng thắn cương trực, hoặc đôi khi có chỗ va chạm phụ hoàng, vạn mong phụ hoàng niệm tình nhi thần và hắn là bạn chí cốt sinh tử, tha thứ lỗi lầm, giữ lại mạng sống của hắn, cho phép nhi thần được nhắm mắt an nghỉ.

Tuy nhiên, nếu nói trong lòng nhi thần điều khó cắt bỏ nhất, không ai khác ngoài phụ hoàng.

Năm xưa mẫu hậu băng hà sớm, khi đó nhi thần còn thơ dại, phụ hoàng đã phải gánh chịu nỗi đau mất vợ. Nào ngờ cảnh đời xoay vần, nhi thần lại đã đại hạn sắp đến.

Phụ hoàng đang độ tuổi thịnh vượng lại liên tiếp gặp phải những chuyện tàn khốc như vậy, nhưng vì là chủ của tứ hải, là quân vương của Đại Thịnh, dù ngũ tạng tan nát, cũng chỉ đành nén bi thương nhịn nước mắt, giấu kín nỗi đau thương, miễn cưỡng nơi triều đường, hao tâm tổn sức giữa trăm ngàn việc vặt, đêm hôm lo việc, không lúc nào được nghỉ ngơi.

Nhi thần chỉ mong, phụ hoàng thánh thể khỏe mạnh, vĩnh viễn trường xuân. Nguyện phụ hoàng mở ra sự hưng thịnh của nhiều đời, công danh lưu truyền sử sách, đức lớn truyền vạn đời, trở thành thánh quân ngàn thu ngưỡng vọng.

Bất hiếu tử Hoài Tắc huyết lệ đập đầu

Thịnh Đế ngẩn người nhìn hồi lâu, cho đến khi nước mắt lăn dài xuống cằm, đột nhiên cảm thấy tê dại ngứa ngáy, người mới hậu tri hậu giác đưa ngón tay lau má, chạm vào một mảng lạnh lẽo ẩm ướt.

Trên trang thư, giữa những vệt m.á.u loang lổ, tràn ngập nỗi lưu luyến không nỡ rời xa của người sớm lìa đời khi còn trẻ, đập vào mắt kinh hãi, khiến người ta bi thống.

Người cho rằng sẽ thấy đầy rẫy oán hận và không cam lòng trong thư, dù sao năm xưa, rốt cuộc là người đã gây ra tội lỗi, khiến cho…

Thế nhưng, không một câu nào, chỉ có lòng hiếu kính và lời chúc phúc.

“Phụ hoàng.”

Thái tử phi thấy Thịnh Đế đọc xong thư, lúc này cũng đỏ hoe mắt, cung kính nói:

“Năm xưa trước án thư, nhi thần từng nhiều lần cố sức khuyên Điện hạ, chi bằng nghỉ ngơi một chút, nhiều việc như vậy, để đến mai xử lý cũng chưa muộn.”

“Nhưng Điện hạ lại nói với nhi thần, người mang bệnh yếu thân thể được phụ hoàng yêu mến trọng dụng, lòng đầy lo sợ và biết ơn, không dám chút nào lơ là, lại càng không dám… khiến phụ hoàng có chút thất vọng.”

Dù Điện hạ biết rõ, đống công văn chính sự chất cao như núi trên án thư kia, chính là do Thánh thượng nghe tin trăm quan văn võ trong triều đều hết lời khen ngợi Điện hạ, trong lòng đột nhiên dấy lên những suy nghĩ vi diệu, mà cố ý gây ra.

Thánh thượng đang độ tuổi xuân thu cường thịnh, mà Điện hạ thân là trữ quân đã vang danh lẫy lừng, mọi người đều ca ngợi Điện hạ nhân đức rộng lượng, phẩm tính cao khiết như ngọc bích không tỳ vết.

Tuy nhiên Thánh thượng không biết, sở dĩ Điện hạ cần mẫn chuyên cần, dù mang thân bệnh yếu vẫn cầu sự tinh tế hoàn mỹ, chính là để không phụ lòng kỳ vọng sâu sắc của Thánh thượng.

Khoảng thời gian đó, Điện hạ ngày đêm dốc hết tâm lực, lao lực quá độ, thường xuyên ngồi bên ánh nến lâu, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng, ói m.á.u ngã xuống đất ngay trước án thư.

Khi tin tức truyền đến ngự tiền, Thánh thượng lòng nóng như lửa đốt, bước chân lảo đảo chạy đến Đông cung, Điện hạ đã hơi thở thoi thóp.

Nàng thấy Thánh thượng như bị sét đánh, trên mặt lập tức huyết sắc toàn vô, đôi môi run rẩy, mắt đầy kinh hoàng, đau đớn ngất đi trước giường Điện hạ.

Nàng biết Thánh thượng đau lòng nhức óc, hối hận đã muộn, nhưng điều đó thì có ích gì?

Điện hạ của nàng, A Tắc của nàng, mãi mãi dừng lại ở năm đó.

Mọi người đều nói Điện hạ phong thái trác tuyệt, tựa trăng sáng treo trên cao, khiến người người ngưỡng vọng.

Chỉ nàng biết, A Tắc của nàng mất nương từ sớm, trời sinh thể yếu, hai đệ đệ lại xuất chúng, chàng cũng nhạy cảm hèn yếu, cũng cô độc bất lực.

Chàng chỉ là cố hết sức miễn cưỡng bản thân.

Chỉ tiếc thay, con coi cha như trời, cha lại nghi con là giặc.

Phụ tử nhà trời, có bao kẻ đáng bi ai.

Mà kẻ đầu sỏ trước mắt này...

Phải đợi đến khi Diệp Nhi lông cánh đầy đủ.

Mà nay việc cấp bách nhất là...

Ánh mắt Thái tử phi dừng lại trên người Giang Tầm ở một bên.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.