Xuyên Không Nhặt Được Tướng Công Năm Tuổi Rưỡi - Chương 18: Thi Cử ---
Cập nhật lúc: 12/11/2025 06:46
Sáng sớm tinh mơ, Tần Chiêu bị đ.á.n.h thức khỏi giấc mộng.
“Dậy đi, ăn sáng xong, chúng ta sẽ ra ngoài.”
Tần Chiêu lười biếng vươn vai: “Đi đâu vậy?”
Vừa mới tỉnh giấc, đại não còn chưa kịp hoạt động, y đang trong trạng thái mơ hồ.
“Đi tìm một học đường cho đệ.”
Tào Hi vuốt lại mái tóc rối bời như tổ quạ của y. Cảm giác rất thích tay nên nàng không nhịn được mà lại vò cho nó rối tung.
Tần Chiêu bị nàng một phen “thao tác thần kỳ” làm cho tỉnh táo hoàn toàn.
Tranh thủ lúc Tần Chiêu rửa mặt, Tào Hi đã bày sẵn bữa sáng, cơm canh đều là đồ ăn thừa tối qua.
Lượng thức ăn hai người làm ra khá nhiều, quả đúng như câu “một bữa mới, ba bữa thừa”.
Tào Hi muốn đưa y đến Thanh Tùng Thư Viện, nghe nói viện trưởng là một vị Đại Học Sĩ cáo lão về quê, nhận học sinh từ năm đến mười lăm tuổi, với đội ngũ sư trưởng hùng hậu.
Thanh Tùng Học Viện có một kỳ khảo hạch đầu vào, sau khi vượt qua mới được xem là học tử chính thức.
Thể chế học viện rất hoàn thiện, có y phục học viện, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, vân vân.
Tào Hi giúp Tần Chiêu chỉnh sửa y phục trên người, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định đến Thanh Tùng Học Viện thử xem, dù sao môi trường giảng dạy ở đó cũng rất tốt.
“Chúng ta đi Thanh Tùng Thư Viện xem trước đã.”
“Thanh Tùng Thư Viện lớn nhất thành sao?” Tần Chiêu có chút không tin vào tai mình.
Tào Hi: “Phải, chúng ta cứ đi tìm hiểu trước đã.” Việc gì cũng phải bước đi bước đầu tiên, không thành công cũng không hối hận vì dù sao cũng đã thử rồi.
“Đệ nghe nói yêu cầu của họ rất cao, còn phải tham gia khảo thí đầu vào.”
Tần Chiêu trước đây như một chú chim công, vừa tự tin lại kiêu ngạo, khả năng đọc qua không quên giúp y học mọi thứ rất nhanh.
Nhưng nghĩ đến việc học hành đã bị bỏ bê hai năm, giờ lại phải đến một học viện hàng đầu để khảo thí, y ít nhiều cũng cảm thấy căng thẳng, bứt rứt không yên.
Tào Hi làm ra vẻ không chút bận tâm.
“Họ có yêu cầu cao là chuyện của họ, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức, thành công tất nhiên là tốt, không thành công thì đổi sang tư thục khác, học ở đâu cũng vậy, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào chính mình.”
Tần Chiêu hít một hơi thật sâu, nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều. Có thể đi học đã là điều rất vui rồi, tại sao còn bận tâm học ở đâu chứ.
Tần Chiêu: “Được, cứ đi xem trước đã, thư viện này không được thì đổi sang chỗ khác, ta thông minh như vậy, đến đâu cũng sẽ xuất chúng.”
Y kéo kéo y phục trên người, ưỡn thẳng lưng, sải bước ra khỏi cổng viện.
Từ Mậu Tài từ xa đã thấy hai đứa trẻ đứng trước cổng học viện, khung cổng cao lớn càng khiến chúng trông bé nhỏ hơn.
Chúng ngước nhìn mái cổng hồi lâu, rồi lại ngó nghiêng xung quanh, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.
Y bước tới hỏi: “Hai đứa là đến tìm người sao?”
Hai người tựa hồ bị tiếng nói bất ngờ dọa sợ, vội vàng quay người lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn y.
Tào Hi: “Chúng ta không phải đến tìm người, ta muốn đưa đệ đệ đến đây đi học, nhưng xung quanh chẳng thấy bóng người nào cả.”
Tào Hi thấy y vóc dáng cao lớn, ăn mặc mộc mạc, tuy đã có tuổi nhưng tinh thần đầy đủ. Nàng tưởng y là người làm tạp dịch trong viện, liền mở lời giải thích.
“Đến cầu học sao.” Từ Mậu Tài ngồi xổm xuống trước mặt Tần Chiêu, nhìn thẳng vào y: “Là đệ muốn đi học sao?”
“Vâng ạ.” Tần Chiêu ngoan ngoãn lễ phép đáp, tuy Từ Mậu Tài vóc dáng cao lớn nhưng khuôn mặt hiền từ không hề đáng sợ.
Từ Mậu Tài: “Đệ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bảy tuổi.”
Từ Mậu Tài: “Đã được khai m.ô.n.g chưa?”
“Từ năm ba tuổi, phụ mẫu đã thỉnh phu tử cho đệ rồi.”
Từ Mậu Tài thấy y muốn nói lại thôi bèn hỏi: “Sao vậy?”
Tần Chiêu: “Hai năm nay đệ không đọc sách.” Khi nói lời này, tâm trạng y có chút chùng xuống.
Từ Mậu Tài không hỏi nguyên nhân, vào thời buổi này, số người học hành ngắt quãng không ít, nguyên nhân cũng khác nhau.
Từ Mậu Tài: “Vào thư viện này phải khảo thí đó, đệ không sợ sao?” Hai năm không đọc sách mà dám đến Thanh Tùng Thư Viện, thật đáng khen ngợi.
Tần Chiêu: “Không sợ, đây đâu phải hang cọp. Không được thì đệ đổi sang chỗ khác.”
Hỏng bét rồi, Tào Hi muốn đỡ trán, cái tật kiêu ngạo của y lại tái phát.
Tào Hi không ngăn cản, Tần Chiêu dù sao cũng phải học cách tự mình trưởng thành, chứ không phải lớn lên dựa vào khuôn mẫu nàng đã tạo ra.
Từ Mậu Tài bị nghẹn lời muốn phản bác, nhưng lại thấy lời y nói cũng không sai.
“Vậy đệ còn đến đây làm gì, trực tiếp đến tư thục khác chẳng phải tiết kiệm thời gian hơn sao?”
Từ Mậu Tài có chút tức giận, đứng dậy muốn đi, không muốn nói chuyện với đứa trẻ con này.
“Ta đến là lựa chọn của ta, họ có muốn ta hay không là lựa chọn của họ, sao có thể vì khảo thí nghiêm ngặt mà không chịu cố gắng tranh thủ chứ? Hơn nữa, sư phụ dẫn dắt vào cửa, tu hành còn phải xem bản thân mỗi người.”
Chưa khảo thí mà đã bị người không liên quan coi thường, Tần Chiêu càng nghĩ càng tức, hận không thể túm lấy lão già kia nói cho ra lẽ.
Từ Mậu Tài dừng bước chân sắp rời đi, cúi người hỏi y: “Ai đã dạy đệ nói những lời này?”
Một đứa trẻ bảy tuổi lại hiểu biết nhiều như vậy, nếu không có người dạy thì y cũng không tin.
“Hừ, lời không hợp ý nửa câu cũng thừa.” Tần Chiêu cũng chẳng thèm để ý đến y.
Từ Mậu Tài bị vẻ mặt kiêu ngạo của y chọc cười, người bé tí mà tính khí lại lớn.
Từ Mậu Tài: “Đi thôi, theo ta vào trong, để ta xem đệ cố gắng thế nào.” Nói xong, y phá lên cười ha hả, cất bước đi vào trong viện.
Tào Hi nắm chặt Tần Chiêu kéo đi, theo sát phía sau, sợ lạc mất bóng người duy nhất đó.
Bên trong viện có một vẻ đẹp khác lạ, đập vào mắt là một tòa tứ hợp viện, là mấy gian viện thì không rõ, vì vừa bước qua cổng họ đã dừng lại.
Người đón tiếp họ là một học tử trẻ tuổi, y vừa định mở lời đã bị Từ Mậu Tài ngắt lời.
“Đi lấy đề khảo thí của lớp Ấu Học Bính lần trước về đây.”
Từ Mậu Tài vẫy tay với Tần Chiêu: “Đệ theo ta vào trong đi.”
Tần Chiêu không lập tức bước tới mà ngẩng đầu nhìn Tào Hi một cái.
Tào Hi hiểu ý: “Ta sẽ đợi đệ bên ngoài, cố lên, đệ là giỏi nhất!” Tào Hi giơ nắm đ.ấ.m lên vung vẩy.
Cử chỉ ngộ nghĩnh của Tào Hi khiến lòng Tần Chiêu yên ổn không ít, y liền theo Từ Mậu Tài vào trong phòng.
Cách bài trí trong phòng rất đơn giản, tổng cộng có hai bộ bàn ghế và một giá sách.
Từ Mậu Tài để Tần Chiêu ngồi vào vị trí hạ thủ, còn mình thì ngồi ở vị trí thượng thủ, tay nâng chén trà do học tử dâng lên, ánh mắt lướt qua Tần Chiêu, thần thái vô cùng ung dung.
Từ Mậu Tài nhấp một ngụm trà: “Nếu đệ có thể làm tốt bài khảo thí này, liền có thể vào học ở học viện.”
Tần Chiêu cúi đầu nhìn đề, lặng lẽ cầm bút lên bắt đầu làm bài.
Sau một chén trà, Tần Chiêu đặt bút xuống. Khi thu bài, học tử liếc nhìn Tần Chiêu, rồi cung kính đưa bài khảo thí cho Từ Mậu Tài.
Từ Mậu Tài nhận lấy bài khảo thí: “Chữ viết này thật sự rất xấu xí.”
Y lại lướt mắt nhìn đề bài: “Ai đã dạy đệ toán học vậy?”
Tần Chiêu ngồi thẳng người, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng: “Tỷ tỷ của ta.”
Trong lòng y lại phản bác, chữ y đâu có xấu, chỉ là lâu ngày không viết nên tay bị cứng thôi.
“Là cô nương bên ngoài sao?” Từ Mậu Tài không mấy chắc chắn.
Tần Chiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đầy vẻ kiêu ngạo: “Phải.”
Từ Mậu Tài nghe y nói xong, suy nghĩ một lát, rồi nhấc bút viết thêm một đề bài lên giấy.
Đưa cho học tử: “Để y làm thêm đề này nữa.”
Học tử trải tờ giấy ra trước bàn của Tần Chiêu, rồi không rời đi nữa.
Tần Chiêu toán học vô cùng giỏi, cộng thêm hai năm kinh doanh buôn bán đã rèn luyện! Tốc độ tính toán của y đã sớm vượt qua Tào Hi.
Tần Chiêu làm bài xong đặt bút xuống, ngước mắt nhìn học tử, chỉ thấy y vẫn đang dán mắt vào bài khảo thí của mình, y khẽ ho khan hai tiếng, ra hiệu cho y đưa bài khảo thí qua.
Học tử có chút ngượng ngùng, vội vàng thu bài khảo thí lại rồi đưa cho sư phụ.
Từ Mậu Tài nhìn bài khảo thí trong tay: “Ngày mai đệ đến đây đi học đi.”
Đồng thời nói với học tử bên cạnh: “Thần Khải, lát nữa con hãy giới thiệu cho y những điều cần chú ý trong học viện.”
“Đa tạ phu tử đã ban cho đệ cơ hội này.” Tần Chiêu cúi người thật sâu với Từ Mậu Tài.
Tào Hi thấy Từ Mậu Tài bước ra, nhưng không thấy Tần Chiêu đâu, liền nghiêng người nhìn vào trong.
“Đừng nhìn nữa, lát nữa đệ đệ của nàng sẽ ra thôi.” Từ Mậu Tài có chút tiếc nuối vì Tào Hi có thiên phú toán học nhưng lại là con gái.
Đợi một lát sau, liền thấy Tần Chiêu cùng vị học tử trẻ tuổi kia bước ra.
“Đa tạ Lý sư huynh đã tiễn đệ.” Tần Chiêu hành lễ với Lý Thần Khải, rồi nhanh chóng bước đến trước mặt Tào Hi.
Tào Hi nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của y, liền biết kết quả sẽ không tệ, nàng cố nén xúc động muốn hỏi, rồi từ biệt vị học tử tiễn chân.
Cho đến khi không còn nhìn thấy cổng học viện nữa, Tào Hi mới mắt ngấn lệ hy vọng hỏi Tần Chiêu: “Đệ đã qua rồi sao?”
“Qua rồi, nói cho ta ngày mai… a a a…”
Y còn chưa nói hết lời đã cảm thấy mình lơ lửng trên không, cả người bị Tào Hi ôm vào lòng xoay vòng vòng, quá kích thích khiến y có chút không chịu nổi.
Tần Chiêu: “Mau đặt ta xuống!”
Cái ôm trọn vẹn ấy khiến y có chút ngượng ngùng.
Mãi cho đến khi hai chân chạm đất, y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn một cái lên mặt, nước bọt ướt át dính đầy mặt.
Mặt Tần Chiêu thoáng chốc đỏ bừng, từ chỗ bị hôn lan thẳng đến tận mang tai, cả người y trông như con tôm vừa vớt ra khỏi nồi.
Ngay sau đó, nửa khuôn mặt còn lại của y cũng bị hôn mạnh một cái.
Lần này, Tần Chiêu thật sự cảm nhận được xúc cảm dịu dàng ấy, tê dại thẳng vào tận tâm can.
Tào Hi nắm lấy tay Tần Chiêu vẫn còn đang ngẩn ngơ, hưng phấn nói: “Đi thôi, tỷ sẽ mua bút mực giấy nghiên cho đệ.”
Tần Chiêu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, “Đồ đăng đồ tử, đồ nữ lưu manh, hừ!”
Chỉ cần không để ý một chút là nàng lại chiếm tiện nghi của y, thật khó lòng phòng bị. Nhìn chằm chằm rồi y bật cười, cuối cùng nắm chặt bàn tay kia.
Họ đi dạo một vòng trên phố, mua chút vải vóc, bút mực giấy nghiên cùng các loại sách vở liên quan, rồi mới đứng dậy trở về nhà.
