Xuyên Không Nhặt Được Tướng Công Năm Tuổi Rưỡi - Chương 31: Khác Biệt ---
Cập nhật lúc: 12/11/2025 06:51
Cao Hi sau khi tiễn Tần Chiêu xong, liền lững thững đến cửa hàng giúp việc.
Các công việc chuẩn bị kinh doanh đã hoàn tất, Cao Hi bưng ra nốt thúng rau cuối cùng trong sân.
Tiểu Nhụy chạy đến bên Cao Hi, vui vẻ hỏi: “Tỷ Hi, hôm nay ca ca Chiêu đi thi, sao tỷ lại đến sớm thế?”
Cao Hi: “Y đã vào trường thi rồi.”
“Ồ, ca ca Chiêu thông minh như vậy, nhất định sẽ thi tốt thôi.”
Tiểu Nhụy rất tin tưởng Tần Chiêu, từ nhỏ nàng đã cảm thấy Tần Chiêu không hề đơn giản, có thể dỗ dành Cao Hi đưa tất cả đồ ăn ngon cho y, còn có thể khiến Cao Hi tiễn y đến thư viện. Ngược lại, ca ca của nàng còn không bằng ca ca Thủy Ngưu đối xử tốt với nàng nữa.
Tiểu Nhụy hung hăng liếc nhìn Tiểu Xuyên đang làm việc, Tiểu Xuyên bị nàng trừng mắt đến khó hiểu, không so đo với nàng mà tiếp tục làm việc trong tay.
Cao Hi đi một vòng không thấy Lệ Phong, tò mò hỏi: “Ca Lệ đi đâu rồi?”
Tiểu Nhụy: “Không biết, hai hôm nay huynh ấy có một nửa thời gian không ở cửa hàng.”
Thủy Ngưu thì biết Lệ Phong đang bận gì, nhưng hắn không thể tiết lộ quá nhiều cho Cao Hi, dù sao công việc Lệ Phong đang làm là không thể công khai.
Cao Hi không để tâm, Lệ Phong luôn có cách kiếm tiền riêng của mình, nếu không thì cũng không thể mua được cửa hàng.
Thời gian trôi đi, khách trong cửa hàng ngày càng đông, Cao Hi cũng bắt đầu bận rộn.
Lệ Phong trở về đã là buổi chiều, trông y có vẻ mệt mỏi.
“Ca Lệ, huynh đã ăn cơm trưa chưa?” Cao Hi đặt sổ sách xuống.
“Còn gì ăn không?” Y từ tối qua bận đến giờ còn chưa kịp ăn cơm.
“Còn chút cơm thừa, huynh ngồi đi ta xào cho huynh.” Cao Hi đứng dậy chuẩn bị nguyên liệu.
Lệ Phong cũng theo nàng ra sân sau, ngồi xổm cạnh bếp lò ngoài trời giúp nàng nhóm lửa.
Cao Hi thấy vẻ mệt mỏi hiện rõ trên đôi mày mắt của y, muốn y vào nhà nghỉ ngơi.
“Một mình ta làm được, huynh mau nghỉ ngơi đi.”
“Không sao, ta giúp ngươi nhóm lửa.” Lệ Phong ngồi xuống tiếp tục thêm củi vào bếp.
Cao Hi nhanh tay hơn, thái một ít thịt băm trộn với trứng làm cho Lệ Phong một đĩa cơm chiên trứng.
Lệ Phong thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cao Hi đang nấu ăn cho mình.
Nhìn nhiều lần, Cao Hi cũng cảm nhận được: “Sắp ăn được rồi.”
Nàng không ngừng xào nấu vài cái, rồi múc cơm ra, đặt trước mặt Lệ Phong, lại đưa cho y một đôi đũa.
Cao Hi: “Huynh ăn trước đi, ta làm thêm cho huynh một bát canh.” Lửa còn sót lại trong bếp đủ để làm một bát canh.
Lệ Phong: “Không cần phiền phức đâu, ta ăn cơm chiên là được rồi.” Ngửi mùi cơm chiên thơm lừng trong tay, cảm giác đói càng mạnh mẽ hơn.
Cao Hi không nghe lời y, tiện tay làm một bát canh củ cải đơn giản. Khi canh xong, cơm của Lệ Phong đã hết một nửa. Cao Hi đặt bát canh trước mặt y: “Uống chút canh cho ấm bụng.”
Một bát canh đầy, bên trên rắc hành lá, dưới đáy là củ cải thái sợi. Nước canh rất trong, Lệ Phong nhìn một lúc mới bưng lên uống một ngụm lớn, ngẩng đầu nói với Cao Hi một tiếng “Cảm ơn.”
“Sao huynh lại khách sáo thế? Huynh cứ ăn đi, ta ra tiền sảnh giúp việc đây.”
Cao Hi tuy tháo tạp dề đi ra tiền sảnh, nhưng trong lòng lại có chút băn khoăn. Lệ Phong trước đây ăn cơm nàng nấu đều đường đường chính chính, đột nhiên nói lời cảm ơn khiến nàng có chút không quen.
Kỳ thi đầu tiên của Tần Chiêu diễn ra rất thuận lợi. Đến bữa tối, y lấy bếp lò nhỏ ra, bắc nồi lên, theo cách Cao Hi đã dạy mà từng bước nấu mì, còn đ.á.n.h thêm một quả trứng vào nồi. Khi mì dần chín, hương thơm cũng lan tỏa.
Thí sinh bên cạnh dường như ngửi thấy một mùi thơm, y lại hít hít mũi, đúng là từ bên cạnh truyền đến. Đây là đến dã ngoại à, thi cử mà còn ăn uống ngon đến vậy.
Y bĩu môi, dịch ghế sang phải một chút, muốn tránh xa mùi thơm đó, nhưng vừa dịch xong không lâu, lại ngửi thấy mùi gà quay từ phía bên phải. Mùi này càng khó chịu hơn, y lại dịch trở về.
Nhìn chiếc màn thầu trong tay, y c.ắ.n mạnh một miếng, toàn là đám công tử ăn chơi, thi cử gần bọn họ đúng là xui xẻo.
Viên quan giám khảo nhìn bát mì mà Tần Chiêu gắp lên, lại nhìn thí sinh đang gặm gà quay kia, nuốt nước bọt, hắn vẫn nên nhìn người ăn màn thầu thì hơn.
Thí sinh ăn màn thầu bị ánh mắt của hắn dọa đến nấc cụt liên tục, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, nghiêng người đi không dám nhìn hắn.
Buổi tối còn phải tiếp tục thi, đêm lạnh gió, Tần Chiêu khoác chiếc áo Cao Hi mang đến cho y, chỉnh lại đèn dầu, tiếp tục làm bài.
Vì Tần Chiêu không ở nhà, Cao Hi ăn cơm ở cửa hàng xong mới về, vẫn là Lệ Phong tiễn nàng.
“Ca Lệ, ta thấy huynh càng ngày càng ít nói.” Lệ Phong gần hai năm nay càng ngày càng ít nói, người cũng thỉnh thoảng biến mất. Tự khiến mình trở nên thần bí.
“Đàn ông ít nói không tốt sao?” Lệ Phong nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Tốt thì tốt, nhưng có chút không quen.”
Cao Hi xoa xoa mũi, luôn cảm thấy Lệ Phong càng ngày càng có khoảng cách, người càng ngày càng lạnh lùng, dường như mất đi nhiệt huyết với cuộc sống.
Lệ Phong: “Rồi sẽ quen thôi.” Một câu nói nhàn nhạt, không biết là nói cho Cao Hi nghe, hay nói cho chính mình nghe.
Lệ Phong: “Vào đi, đóng kỹ cổng sân và cửa nhà, tối đừng ra ngoài.”
Cao Hi: “Ta biết rồi, Ca Lệ huynh về cũng chú ý an toàn.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lệ Phong mới mở miệng: “Sao còn chưa đóng cửa?”
Cao Hi muốn đỡ trán, đại ca huynh còn chưa đi mà, ta đóng cửa trước mặt huynh thì có ổn không?
Cao Hi: “Đợi huynh đi rồi ta đóng.”
Lệ Phong: “Bây giờ đóng đi, ta nhìn ngươi đóng kỹ rồi mới đi.”
Cao Hi đành làm theo lời y, đóng chặt cổng sân rồi khóa lại: “Ca Lệ, huynh về đi, ta vào nhà đây.”
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy Lệ Phong bên ngoài dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, không đẩy được mới đứng dậy rời đi.
“Không ngờ huynh ấy lại tỉ mỉ đến thế.”
Cao Hi lầm bầm một câu rồi đi vào bếp đun nước rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, sân viện tĩnh mịch về đêm có vẻ hơi trống trải.
Tần Chiêu không còn ở đây, nàng chỉ có thể tự mình ngồi xổm bên bếp lò nhóm lửa, bóng lưng cô đơn được ánh lửa chiếu sáng lúc mờ lúc tỏ.
Tần Chiêu trong trường thi cũng chẳng khá hơn là bao, nhìn vầng trăng trên trời, y làm sao cũng không ngủ được, không có Cao Hi bên cạnh mọi thứ đều cảm thấy không chân thực, thực sự muốn nhanh chóng kết thúc kỳ thi này, sớm ngày gặp lại Cao Hi.
Ngày thứ hai kỳ thi tiếp tục, Tần Chiêu sớm đã thu dọn xong, ngồi trước bàn uống trà gừng đường đỏ đã pha sẵn, chờ đợi phát đề thi.
Hành động này của y đã làm mới nhận thức của viên quan giám khảo, hóa ra thi viện thí có thể thi tốt đến vậy, vốn là một công việc nhàn nhã, so sánh như vậy thì thật là khổ đến tận cùng.
Giám khảo chính vừa xuất hiện, Tần Chiêu liền uống cạn chén trà gừng, cất chén trà, ngồi thẳng tắp chuẩn bị thi.
Viên quan giám khảo đối diện cuối cùng cũng tìm thấy một chút niềm vui trong sự đứng đợi khô khan của mình, đó chính là nhìn chằm chằm Tần Chiêu xem y bày trò.
Môn thi này là số học, đối với Tần Chiêu mà nói thì cũng giống như làm bài tập vậy, xem một đề đáp một đề, giấy nháp cũng không cần dùng đến, tốc độ rõ ràng nhanh hơn các thí sinh khác rất nhiều.
Viên quan giám khảo nhìn y, rồi lại nhìn các thí sinh bên trái phải của y, liền biết y là người không đáng tin cậy, đáp nhanh như vậy xem ra là không động não rồi.
Đúng giữa trưa, mặt trời chói chang, viên quan giám khảo bị nắng chiếu đến mồ hôi chảy ròng ròng, ngược lại Tần Chiêu ngồi đó trăm sự vô vị, lúc thì cúi đầu nhìn đề thi, lúc thì ngẩng đầu nhìn mặt trời, cứ thế ngồi không chờ thu bài.
Dáng vẻ ung dung tự tại này của y đã thu hút sự chú ý của giám khảo chính.
Tần Chiêu phát hiện ánh sáng bị che khuất, theo bóng râm nhìn lên thì thấy giám khảo chính đang đứng trước mặt y, y lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám lơ đễnh đi đâu nữa, viên quan giám khảo thầm cười, đáng đời ngươi khoe khoang.
Giám khảo chính đứng trước bàn Tần Chiêu, cúi đầu nhìn bài thi của y, khoảng nửa nén nhang sau, mới nhìn y một cái đầy thâm ý rồi quay người rời đi.
Viên quan giám khảo thầm tổng kết trong lòng, đây là bị bỏ mặc rồi, ngay cả lời cũng lười nói với y, con người không thể quá kiêu ngạo.
Đến giờ thu bài, các binh lính thu thập các bài thi lại, niêm phong cẩn thận, ăn trưa xong chuẩn bị cho môn thi tiếp theo.
