Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 38

Cập nhật lúc: 12/11/2025 10:29

Vừa nằm xuống, tiếng nói lo lắng của Tô Cảnh Hành đã vang lên.

Mấy nhà cách nhau có chút xa, thêm vào bóng đêm dày đặc, hắn còn tưởng rằng Cố Vãn Nguyệt đã gặp phải phiền toái gì.

"Không sao, nữ nhi nhà họ Thịnh bị heo rừng húc phải, ta qua xem nàng một chút." Cố Vãn Nguyệt giải thích, kéo tấm vải bố che kín thân thể.

"Nàng không sao chứ?"

"Không sao, uống t.h.u.ố.c là có thể khỏi." Cố Vãn Nguyệt nhìn bầu trời đêm đen như mực, bổ sung thêm một câu: "Nữ nhi nhà họ Thịnh thật đáng yêu."

Tô Cảnh Hành nghe ra tâm tình nàng có chút không vui, trong lòng hắn cũng có chút buồn buồn: "Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thấy hài tử nhỏ như vậy lại bị lưu đày thật đáng thương. May mà chúng ta không có hài tử, bằng không cũng phải theo chúng ta chịu khổ."

Cố Vãn Nguyệt sờ lên bụng. Có lẽ không m.a.n.g t.h.a.i được hài tử cũng là một chuyện tốt chăng.

"Thật có lỗi." (đã để nàng theo hắn chịu khổ.)

"Đang yên đang lành xin lỗi làm gì?" Cố Vãn Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tô Cảnh Hành, trong mắt hắn nàng nhìn thấy một tia phá toái. Phối hợp với dung mạo tuấn mỹ dưới ánh trăng, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Ngươi cũng đừng quá áy náy. Ngươi Bảo Gia Vệ Quốc không hề có lỗi với ai. Cẩu Hoàng Đế kiêng kị ngươi thì cũng không có cách nào."

Có câu nói rất hay, quân muốn thần c.h.ế.t, thần không thể không c.h.ế.t.

Dựa theo tính tình của Tô Cảnh Hành, vì bình minh bách tính của thiên hạ, trong tình huống Cẩu Hoàng Đế không có hành vi cực đoan nào, hắn khẳng định không làm được chuyện tạo phản.

Cố Vãn Nguyệt cảm thấy hắn đã làm rất tốt, ít nhất dọc theo con đường này, hắn không hề cam chịu, cũng không hề oán trời trách đất.

"Đợi đến Ninh Cổ Tháp, ngươi tính làm thế nào?"

Tô Cảnh Hành cũng từng nghĩ qua vấn đề này, nhưng con đường lưu đày gian nan trùng trùng, hắn cảm thấy liệu có thể bình an sống đến Ninh Cổ Tháp hay không cũng là một ẩn số.

Càng nghĩ, chi bằng phải nhanh chóng chữa lành đôi chân.

"Ta muốn trước tiên chữa lành đôi chân, mới có thể bảo toàn người nhà bình an đến Ninh Cổ Tháp."

Cố Vãn Nguyệt nhẹ gật đầu: "Chờ ngoại thương của ngươi gần như khỏi hẳn, ta sẽ châm cứu xoa bóp giúp ngươi, thông gân nối mạch."

"Vậy ta có thể đứng lên được không?"

"Đương nhiên có thể." Trước đó Cố Vãn Nguyệt không dám hứa chắc, nhưng có sự trợ giúp của y d.ư.ợ.c đại lâu, nàng có thể khẳng định trăm phần trăm Tô Cảnh Hành có thể đứng lên được. Chỉ là cần có thời gian.

Tô Cảnh Hành thở dài một hơi, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cố Vãn Nguyệt.

Không ngờ rằng trên con đường lưu đày, lại là nàng một mực đỡ đần hắn và người nhà của hắn.

"Cảm ơn ngươi," Tô Cảnh Hành thành tâm thực lòng nói.

Mặc dù là Hoàng Đế ban hôn, nhưng Tô Cảnh Hành lại cảm thấy việc có thể lấy được Cố Vãn Nguyệt là may mắn cả đời hắn.

Có lẽ, nàng là do lão thiên gia phái xuống để cứu vớt hắn.

Cố Vãn Nguyệt căn bản không biết những suy nghĩ trong lòng Tô Cảnh Hành, nghe thấy hắn nói lời cảm ơn với mình, nàng liền thuận theo chủ đề nói:

"Không cần khách khí, nếu ngươi thật sự muốn báo đáp ta, vậy hãy đáp ứng ta một chuyện, khi đến Ninh Cổ Tháp, nếu ta đưa ra ly hôn, ngươi không được cự tuyệt." Dọc theo con đường này nàng có thể thử chung sống cùng Tô Cảnh Hành, nhưng nếu ở chung không tốt, cuối cùng nàng vẫn phải tự mình sống cuộc đời của mình.

Lời này lại khiến Tô Cảnh Hành ngây người. Nàng vậy mà lại có ý định ly hôn sao? Chẳng lẽ những lời trên mật tín nói nàng đã có nam tử trong lòng là sự thật?

Trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bực bội, Tô Cảnh Hành có một thứ tư vị khó tả, hắn trầm giọng đáp: "Ừm." Hai người nằm cùng một chỗ, nhưng lại mang tâm sự riêng.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Cố Vãn Nguyệt liền tỉnh giấc. Lưu vong nhiều ngày, nàng đã hình thành một thói quen là dậy sớm. Thừa dịp người tỉnh lại chưa nhiều, nàng đi xuống vách núi, dùng nước suối chảy ra từ khe đá để đ.á.n.h răng rửa mặt.

Khi ngẩng đầu lên, nàng đã nhìn thấy hai bóng người từ trong rừng cây nhỏ đi ra. Người đi đầu là Lý thi thi, theo sát phía sau chính là Tô Vũ. Quần áo của hai người đều có chút xộc xệch, trên khuôn mặt Lý thi thi còn lưu lại một chút ửng đỏ.

Tô Vũ thì đang kéo quần, vẻ mặt thỏa mãn, ánh mắt không kìm được dò xét lên người Lý thi thi.

Vẻ mặt Cố Vãn Nguyệt lộ ra vẻ kỳ quái, nếu nàng không đoán sai, tối hôm qua Lý thi thi và Tô Vũ hẳn là đã đi... Chẳng lẽ Lý thi thi không phải vẫn thích Tô Cảnh Hành, không phải nói không gả hắn thì không thôi sao, nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ rồi ư?

Chuyện nhàn rỗi của người khác không liên quan đến Cố Vãn Nguyệt, nàng cũng lười quản, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, quay trở lại bên cạnh xe ba gác.

Tô Cẩm Nhi cùng Dương Thị đã nhóm lửa lên, bắt đầu nấu cháo rau dại.

Gặp Cố Vãn Nguyệt đến, nàng rón rén bước lại gần và thì thầm chuyện bát quái: "Đại tẩu, ngươi đoán xem đêm qua ta đi tiểu đêm đã trông thấy cái gì?"

"Cái gì?" Cố Vãn Nguyệt trong lòng đã đoán được phần nào.

"Ta nhìn thấy Lý thi thi cùng Tô Vũ nhị phòng lén lút đi vào rừng cây nhỏ. Không lâu sau còn có âm thanh kỳ quái, tựa như là do Lý thi thi phát ra, nàng có phải hay không bị đánh?"

Tô Cẩm Nhi còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ. Khi nói lời này, sắc mặt nàng vẫn còn rất lo lắng. Nàng rất chán ghét Lý thi thi thì không giả, nhưng Lý thi thi vừa mới mất mẹ, lại còn bị đánh, cũng quá t.h.ả.m rồi.

Nhưng nghĩ lại, nàng lại cho rằng Lý thi thi xấu xa như vậy thì cũng coi như là trừng phạt thích đáng, trong lúc nhất thời không biết nên đáng thương hay không.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.