Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 54

Cập nhật lúc: 12/11/2025 10:31

Đám người bị dọa đến vội vàng đi theo sát Cố Vãn Nguyệt.

Trên bầu trời, mưa to đang trút xuống, càng lúc càng lớn hơn.

Trời dường như đã xé mở một lỗ đen, vô số mưa lớn đang đổ xuống, không chỉ có sét và mưa to, mà còn có cơn cuồng phong đang tàn phá bừa bãi.

Đám người đội lấy cuồng phong, đi trên con đường bùn lầy, dựa theo chỉ thị của Cố Vãn Nguyệt, từng bước một hướng lên sườn núi địa thế cao mà đi.

Dương Thị cùng Tô tử Khanh đã không thể vác nổi Tô Cảnh Hành, cũng may mấy người nam đinh giả mạo của Nghiêm gia và Thịnh gia đều chủ động đứng ra, thay phiên cõng Tô Cảnh Hành.

Trẻ nhỏ và người già thì do những người còn lại nương tựa nhau đỡ lấy.

Lão Tô gia lững thững treo ở cuối đoàn, mặc cho nha dịch có xua đuổi cách nào, họ vẫn không nhanh lên được.

Cũng khó trách, đám người bọn họ từ nửa đường bắt đầu, đã không được ăn uống no nê.

Hiện tại lại phải đội mưa mà leo núi, lòng đầy bất đắc dĩ nên nào có khí lực.

Đi đến nửa đường, đám người bỗng nhiên nghe thấy trên bầu trời một tiếng vang to lớn, rất giống như có cái gì đó đột nhiên băng liệt ra.

Đám người ôm chặt đầu, sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

Tôn Võ hô lớn một tiếng:

"Chạy, mau hướng lên trên sườn núi mà chạy, hồng thủy đến rồi!"

Chỉ thấy phía sau bọn họ, đê đập trên sông lúc nào đã sụp đổ, dòng hồng thủy màu vàng giống như mãnh thú đang hướng đến hai bên bờ sông.

"Cứu mạng a, hồng thủy sắp đuổi tới rồi!"

Đám người phát điên như một con thú, hướng về phía trên núi mà chạy, giờ khắc này cũng không dám đau lòng đến lương thực trên lưng nữa, nhao nhao ném đồ vật xuống, ý đồ có thể chạy nhanh hơn một chút.

Tốc độ đột kích của hồng thủy, nhanh như thiêm thiêm điện.

Miếu hoang mà bọn hắn vừa dừng chân, rất nhanh đã bị hồng thủy cuốn đi, những người đi chậm cũng đã bị cuốn vào trong đó.

"Mẹ, mẹ, người không thể c.h.ế.t a, ai đến cứu mẹ ta với!"

Nghiêm Ti Nguyên nước mắt đầy mặt, nhìn Nghiêm phu nhân đang bị cuốn vào trong dòng hồng thủy.

"Phu nhân ta đến cứu nàng đây!" Nghiêm lão gia không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhảy vào trong nước sông, cùng với Lý gia cùng nhau cứu được Nghiêm phu nhân.

Mà Lão Tô gia liền không có may mắn như thế, bọn họ vốn dĩ đi ở phía sau cùng, khi hồng thủy đến thì người gặp nạn đầu tiên chính là bọn họ!

"A!"

Chỉ nghe một tiếng hét, Tiền Thị đã bị hồng thủy cuốn đi, chỉ trong khoảnh khắc, đã mất đi bóng người.

"Mau chạy về phía trước!"

Ánh mắt Cố Vãn Nguyệt lóe lên, trong lòng lạnh đi, nàng vừa mới rõ ràng trông thấy, là Lý thi thi cố ý xô Tiền Thị xuống dòng hồng thủy.

Nhưng mà chuyện đến nước này, bảo toàn mệnh là điều quan trọng, cũng không có công phu đi giáo huấn nàng.

Không biết đã qua bao lâu, đám người cuối cùng cũng đã chạy tới trên sườn núi.

Nhìn dòng hồng thủy cuồn cuộn dưới núi, hốc mắt Tôn Võ ửng đỏ, "Lão Chu không còn nữa rồi."

Hoàn hồn lại, Lưu Thị nhìn quanh, "Lão tam, Diệu Diệu, Diệu Diệu của ta đâu?"

"Diệu Diệu chẳng phải vẫn ở trên lưng ta sao?"

Tô Hoa Tuấn vừa mới phản ứng, giật giỏ trúc trên lưng xuống xem xét, trống rỗng, đâu có bóng dáng Diệu Diệu?

Hắn chợt nhớ tới, lúc nước lũ ập đến, hắn đã bị ngã một phát, có lẽ là khi đó làm rớt hài tử.

"Có thể, có khả năng bị nước lũ cuốn đi, không phải, chuyện này không thể trách ta, ngươi nói đứa nhỏ ngốc này làm sao không chạy theo cùng một lúc đi chứ..."

Đôi mắt Tô Hoa Tuấn lấp lóe, lòng dạ đầy chột dạ.

Lưu Thị hoàn toàn điên loạn, mặc dù trong nhà luôn chê nàng không sinh được con trai, sinh ra hai đứa con gái bồi thường tiền hàng, thế nhưng nàng từ trước đến nay chưa từng ghét bỏ nữ nhi của mình.

Thấy nữ nhi lại bị Tô Hoa Tuấn hại c.h.ế.t, hai mắt nàng đỏ hoe dùng sức cào xuống tóc, rồi lao thẳng vào Tô Hoa Tuấn cào tới,

"Tô Lão Tam, ngươi người làm cha súc sinh vậy mà vứt lại hài tử đào mệnh, Diệu Diệu nàng mới 5 tuổi, nước lũ đến nàng chạy thế nào ngươi nói cho ta biết? Ngươi bồi Diệu Diệu cho ta, bồi Diệu Diệu cho ta..."

"Xoẹt" một tiếng, móng tay thật dài để lại ba vết m.á.u trên mặt Tô Hoa Tuấn.

"A!" Tô Hoa Tuấn bị đau đá văng Lưu Thị,

"Ngươi điên rồi phải không, vì một cái nha đầu phiến tử, ngươi dám cào mặt lão tử, ngươi tin hay không lão tử quất c.h.ế.t ngươi!"

Hai tay vung lên hung hăng đè Lưu Thị xuống đất, nắm đ.ấ.m loạn đánh.

"Cha, đừng đ.á.n.h mẹ con, đừng đ.á.n.h mẹ con..."

Tiểu nữ nhi bên cạnh khóc lớn oa oa.

Mà bên này, Tô Vũ cũng phát hiện mẹ hắn không thấy,

"Mẹ, mẹ c.h.ế.t như thế nào a, Ngân Tiền vẫn còn trên người mẹ..."

Lý Thị ngồi liệt trên mặt đất, nghe tin Tiền Thị c.h.ế.t, tròng mắt vô hồn giật giật.

Quá tốt rồi lão tẩu này c.h.ế.t, liền không có người tra tấn nàng nữa.

Lại nhìn về phía Cố Vãn Nguyệt, đáng tiếc, không thể đẩy nàng xuống theo cùng một lúc.

Những nhà khác nhìn xem t.h.ả.m trạng của nhà Lão Tô, trong lòng tràn đầy may mắn.

Còn may bọn hắn đã nghe lời Cố Vãn Nguyệt, trên đường đi đều dồn đủ khí lực đi ở phía trước.

Nếu không, cũng sẽ rơi vào hạ tràng cửa nát nhà tan.

Mặc dù đại bộ phận vật tư đều bị nước lũ cuốn đi, nhưng chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hi vọng.

"Cố Tiểu Nương tử, sau đó chúng ta nên làm gì?"

Tôn Võ từ trong bi thống giữ vững tinh thần.

Dưới mắt có một vấn đề càng thêm nghiêm trọng.

Nước lũ hung mãnh đã vây quanh đỉnh núi, phá hỏng đường ra.

Đám người bị vây trên núi, nơi hoang vu dã ngoại này căn bản không tìm thấy nơi che mưa che gió, sớm muộn sẽ vì đói khổ lạnh lẽo mà bệnh c.h.ế.t.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.