Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Lưu Đày, Ta Mang Không Gian Đi Nghỉ Dưỡng - 84

Cập nhật lúc: 12/11/2025 10:34

Núi lửa phun trào gần như là việc xảy ra trong nháy mắt, vô số dung nham nóng chảy từ miệng núi lửa phun ra, hòa lẫn với đá núi lửa và bụi bặm, che khuất cả bầu trời, như một đám mây hình nấm khủng khiếp, mang theo khí thế hủy diệt đất trời, muốn thôn phệ và vùi lấp tất cả.

"Chạy, chạy mau!" Cố Vãn Nguyệt thoáng cái đã chạy ra mười mấy trượng, đồng thời quay đầu lại xem còn có cơ hội cứu Tô Tử Khanh không.

Kết quả là thấy Xích Mãng của Miệt Thanh Uyển đã quấn lấy hai người rồi nhanh chóng tránh về một hướng khác.

Xích Mãng sống trong núi, tốc độ không hề chậm hơn Cố Vãn Nguyệt.

Cố Vãn Nguyệt thở phào một hơi, Tô Tử Khanh sẽ không gặp chuyện gì, nhưng bây giờ điều nàng cần lo lắng nhất chính là Dương Thị và mọi người.

Đoàn người lưu vong chắc chắn vẫn đang chờ họ ở nguyên chỗ, nàng phải nhanh chóng đến báo cho họ cách chạy trốn.

"Tướng công, chàng nhắm mắt lại!" Cố Vãn Nguyệt nhíu mày nói, tốc độ chạy thông thường đã không còn kịp, nàng muốn sử dụng thuật thuấn di không gian.

"Được!" Trong thời khắc nguy cấp, Tô Cảnh Hành vô điều kiện phối hợp với Cố Vãn Nguyệt, lập tức nhắm mắt lại.

Ngay sau đó, Tô Cảnh Hành chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, không gian xung quanh dường như bị xé rách, chờ hắn mở mắt ra lần nữa, đã tới một nơi khác.

Và cách đó không xa, đúng lúc là đoàn người Dương Thị đang chạy trối c.h.ế.t.

Mắt thấy Dương Thị sắp bị tảng đá phun ra từ núi lửa đập trúng, đồng tử Tô Cảnh Hành co rút mạnh mẽ.

"Mẹ, cẩn thận!"

Trong đôi mắt Tô Cảnh Hành thoáng hiện vẻ kinh hãi tột độ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Vãn Nguyệt chợt loé mình qua, kéo Dương Thị ra khỏi đống diêm tiêu.

Một giây sau, một tiếng "Ầm ầm" vang lên, khối diêm tiêu to lớn rơi xuống mặt đất tạo thành một hố sâu.

Dương Thị quay đầu nhìn thoáng qua cái hố sâu kia, sợ hãi đến mức xụi lơ trên mặt đất.

Tỉnh táo lại, bà mới nắm lấy tay Cố Vãn Nguyệt và Tô Cảnh Hành, có chút kích động hỏi:

"Các ngươi, các ngươi đã trở về, có bị thương không?"

"Mẹ, chúng ta không bị thương, Cẩm Nhi đâu?" Cố Vãn Nguyệt lấy ra một chiếc mũ rộng vành đội cho Dương Thị.

Đồng thời, ánh mắt nàng đưa đi bốn phía tìm kiếm bóng dáng Tô Cẩm Nhi, cuối cùng cũng tìm thấy nàng ở một đống đá vụn.

Cũng may nàng chỉ bị ngã một phát, bắp chân bị đá vụn quẹt làm bị thương, không có gì đáng ngại khác.

Cố Vãn Nguyệt vội vàng đi qua đỡ nàng dậy.

Tô Cẩm Nhi nhào vào trong n.g.ự.c nàng, khóc ròng ròng, "Đại tẩu, đại ca, các ngươi cuối cùng cũng trở về, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa ô ô ô…"

"Đừng khóc, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, núi lửa đang phun trào, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm một nơi ẩn náu."

Cố Vãn Nguyệt an ủi, nói rồi cũng lấy ra mũ rộng vành đội cho Tô Cẩm Nhi.

Tô Cẩm Nhi hiểu chuyện gật gật đầu, vội vàng đi qua giúp đỡ Tô Cảnh Hành.

Kỳ thật Tô Cảnh Hành đã có thể tự mình đi lại, nhưng Cố Vãn Nguyệt lo lắng hắn đứng lâu, thương thế sẽ tái phát, nên nàng kiên quyết ra mệnh lệnh hắn không được đi nhiều.

Hai người đang nói chuyện, đám nha dịch và phạm nhân đang chạy trốn tứ phía cũng chú ý tới Cố Vãn Nguyệt.

Đối mặt với việc núi lửa đột ngột bộc phát, bọn hắn ai nấy đều như con ruồi không đầu.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Vãn Nguyệt, bọn hắn như tìm được chủ tâm cốt.

Từng người nhao nhao tụ tập tới, Tôn Võ dẫn đầu hỏi:

"Cố Tiểu Nương tử, đây có phải là núi lửa phun trào không, chúng ta bây giờ làm thế nào để thoát thân?"

Cố Vãn Nguyệt không nói nhảm, lấy ra những chiếc mũ rộng vành đã chuẩn bị sẵn:

"Mọi người mỗi người cầm một chiếc, đội lên đầu, phòng ngừa bị đá rơi từ trên không nện trúng.

Lại cởi áo khoác ra, làm ướt bằng nước rồi bịt kín miệng mũi, theo ta đi!"

Lúc núi lửa bộc phát, bụi núi lửa tràn ngập trên không trung là có độc, nếu hít vào quá nhiều sẽ tổn thương phổi, thậm chí độc phát thân vong, cho nên nhất định phải bịt kín miệng mũi.

Đám người vội vàng làm theo lời Cố Vãn Nguyệt phân phó, ngay cả nha dịch cũng không dám hó hé gì.

"Cố Vãn Nguyệt tiện nhân kia mệnh thật cứng rắn, bị nhiều thổ phỉ bao vây như vậy còn có thể trở về…"

Ở phía sau đám người, Lý thi thi ác độc mắng nhỏ một câu.

Nhưng nàng tham sống sợ c.h.ế.t, mắng xong thừa dịp đám người không chú ý, cũng lén lút cầm một chiếc mũ rộng vành đội lên.

Cố Vãn Nguyệt đang dẫn đường ở phía trước, không có thời gian để ý đến những hành động nhỏ của nàng ta.

Việc đầu tiên cần làm khi núi lửa phun trào, chính là nhanh chóng rời xa điểm phun trào nhất có thể.

Nhưng bọn hắn đây là một đám lão ấu ốm yếu, căn bản không thể thoát thân trong một khoảng thời gian ngắn.

Cho nên, nhất định phải tìm một nơi công sự có thể che chắn và bảo vệ.

Cố Vãn Nguyệt nhớ rõ, trên đường bọn hắn lên núi có một chỗ địa động giống như hầm trú ẩn dưới mặt đất.

Chỉ cần trốn ở nơi đó, là có thể tạm thời tránh được nguy hiểm.

Bước chân nàng vội vàng, ánh mắt nóng nảy nhìn khắp bốn phía.

Tô Cảnh Hành trên lưng cảm nhận được hơi thở nhẹ gấp và cơ thể gầy yếu của nàng, trong lòng dâng lên một trận thương xót.

Trước đó là do hắn không thể đi được mới để Cố Vãn Nguyệt cõng, nhưng hiện tại hắn đã có thể đi bộ, nếu còn để nàng cõng thì thật quá không phải nam nhân.

Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Hành liền định bước xuống, hạ quyết tâm, coi như Cố Vãn Nguyệt có tức giận, hắn cũng phải tự mình đi.

Chỉ là không đợi hắn mở miệng, đột nhiên Cố Vãn Nguyệt nhãn tình sáng lên:

"Tìm thấy rồi!"

Nàng chỉ vào một sơn động ở đằng trước, hưng phấn nói.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.