Xuyên Thành Thôn Cô Được Ác Bá Cưng Như Bảo Bối - Chương 13: Gặp Tổ Mẫu

Cập nhật lúc: 12/11/2025 11:51

Chu thị không muốn nhường phòng của con gái mình cho Giang Từ.

Nhưng Giang Từ trở về lần này tính cách thay đổi lớn, huống hồ bên cạnh nàng còn có một tướng công mang tiếng xấu xa.

Giờ phút này, nam nhân này từ lúc gặp mặt đến giờ vẫn chưa từng chào hỏi hay nói một lời nào với các nàng. Nếu không phải trước đó ở cửa có chào hỏi A công, e rằng các nàng còn tưởng hắn là người câm.

Quan trọng nhất là, nam nhân này đang dùng ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta run rẩy mà nhìn chằm chằm bà ta.

Chu thị trong lòng hiểu rõ, bọn họ lần này tới đây, Giang Từ thay đổi lớn như vậy, tuyệt nhiên không chỉ đơn thuần là hồi môn thăm thân.

Đàn ông trong nhà đều không có ở nhà, bà ta không dám có xung đột trực diện với Giang Từ.

Giang Từ mang theo nụ cười hung hăng bức người, bà ta lại không dám trực tiếp từ chối nàng. Đang lúc không biết phải làm sao cho phải thì bà mẫu của bà ta từ chính phòng đi ra.

"Ai đó? Ồn ào náo nhiệt quá. Ngay cả một giấc ngủ yên cũng không thể có được!"

Bà lão gầy gò, gò má cao, làn da vàng bủng chảy xệ, đôi mắt nhỏ xíu, toát lên vẻ chua ngoa và khắc nghiệt.

Chu thị vừa thấy bà mẫu lập tức như thấy được cứu tinh, vội vàng đi tới, "Mẹ, là A Từ. Nàng ấy mang tướng công của mình trở về rồi."

"A Từ?"

Bà lão lặp lại cái tên này, trong lòng cũng rùng mình.

Lão cũng đã gần bảy mươi tuổi rồi, thị lực không tốt lắm.

Giang Từ thay đổi lại quá lớn, lão nhất thời cũng không nhận ra. Giờ nghe Chu thị nói vậy, nhìn kỹ lại mới nhìn rõ, quả nhiên là Giang Từ.

Bên cạnh nàng đứng một nam nhân dáng người cao lớn dung mạo cũng rất đoan chính. Lão nhất thời ngây người ra.

"Tổ mẫu, cháu gái mang con rể đến thăm người." Giang Từ mỉm cười nói.

Giang Từ dáng vẻ tự tin, ung dung, hoàn toàn như hai người khác trước đây, khiến bà lão trong lòng cũng không nắm rõ được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng lão nghĩ đến hôm qua, những chuyện Giang Minh Tuệ trở về nói với bọn họ.

Lão bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra những lời Giang Minh Tuệ nói đều là thật.

Nam nhân này nhìn thế nào cũng không giống Chu Diêm Vương trong lời đồn.

Lão lập tức nhíu mày, "Ngươi còn mặt mũi trở về sao?"

"Tổ mẫu, sao con đã xuất giá rồi thì không thể trở về sao?"

Ánh mắt bà lão nhìn về phía Chu Thành mặt không cảm xúc, đưa tay chỉ vào hắn, "Vậy người này là ai?"

"Tổ mẫu, người sẽ không phải là hồ đồ rồi chứ. Đây là tướng công mà các người tìm cho con đó ạ? Các người sẽ không phải ngay cả tướng công của con trông thế nào cũng không biết mà đã đẩy con đi rồi chứ."

"Ngươi, ngươi dám nói lão thân hồ đồ sao?" Bà lão tức đến đỏ bừng mặt.

Chu thị cũng không ngờ Giang Từ lại kiêu ngạo đến mức này, nàng ta không coi mình ra gì thì thôi, lại còn ngay cả tổ mẫu của nàng ta cũng không coi ra gì.

Trong lòng Chu thị đắc ý, đắc tội bà lão, vậy chẳng khác nào nàng ta trở thành kẻ thù của cả nhà.

"Giang Từ, ngươi thật quá vô phép tắc. Dám nói chuyện với tổ mẫu ngươi như vậy."

Giang Từ trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chúng ta còn có quy củ sao? Lễ nghĩa liêm sỉ đều không có, thì cần gì quy củ nữa chứ, quả thật khiến người ta cười c.h.ế.t mất thôi.

Dì à, dì vẫn nên đi dọn phòng cho ta đi, nếu ta tự tay dọn dẹp thì đồ đạc của Giang Minh Diễm ta sẽ không biết quý trọng đâu.

Làm hư hỏng, hoặc là xảy ra vấn đề gì khác, thì đừng có đến tìm ta."

"Giang Từ, ngươi lần này trở về là để gây sự phải không?" Chu thị tức đến mức tròng mắt sắp lồi ra.

Giang Từ cười cười không khẳng định cũng không phủ định, "Dì nghĩ như vậy, thật ra cũng không sai. Nhưng ta không phải đến gây sự, ta là trở về để lấy đồ."

Chu thị đảo mắt một cái, lập tức hiểu ra ý của nàng.

Bà ta cố ý giả vờ không biết, "Con gái gả đi như bát nước hắt đi. Đồ đạc của nhà họ Giang, không có thứ gì là của ngươi. Ngươi đừng quên, ngươi bây giờ chỉ là người ngoài. Còn tơ tưởng đồ đạc nhà mẹ đẻ, cũng không sợ truyền ra ngoài bị người ta dị nghị sao."

Giang lão thái cũng trong lòng biết rõ, chiếc vòng tay đó nha đầu này lén lút giấu bao nhiêu năm, nếu không phải Chu thị kịp thời phát hiện, thì đã bị nàng ta mang về nhà chồng rồi.

"Mẹ ngươi nói đúng. Con gái đã xuất giá thì đừng tơ tưởng đồ đạc nhà mẹ đẻ. Nếu bị người ngoài biết được không những mắng ngươi không hiểu chuyện, mà còn mắng nhà chồng ngươi không biết tốt xấu."

Lão liếc nhìn nam nhân bên cạnh Giang Từ.

"Tổ mẫu, người sai rồi. Nương tử của ta trở về lấy là đồ của nàng ấy, đó là mẹ ruột để lại cho nương tử của ta.

Là các người đã cướp đi từ tay nàng ấy. Nếu bị người ngoài biết được, chỉ sẽ mắng cả nhà các người tham lam vô độ, ngay cả đồ của cháu gái cũng cướp."

Chu Thành mặt không cảm xúc tiếp lời, "Các người nếu không muốn có phiền phức, thì hãy trả lại đồ của nương tử ta."

Đây là lời uy h.i.ế.p trần trụi, bà lão cảm thấy địa vị của mình bị khiêu khích, "Uy h.i.ế.p lão thân sao. Lão thân nếu không cho, ngươi còn muốn g.i.ế.c chúng ta sao?"

“Các ngươi cứ yên tâm. Mạng của các ngươi không đáng để tướng công ta động thủ.

Không ngại nói cho các ngươi hay, thứ đồ kia ta nhất định phải lấy về cho bằng được. Nếu không cho, ta sẽ ở lại đây.

Khi nào các ngươi suy nghĩ thông suốt, trao lại chiếc vòng tay của nương ta, khi đó ta và tướng công sẽ rời đi.” Giang Từ nói những lời này, mỉm cười híp mắt.

Lão thái thái thấy nàng ra vẻ heo c.h.ế.t không sợ nước sôi, tức đến mức suýt không đứng vững, run rẩy chỉ tay vào nàng, “Ngươi tiện tỳ này, đợi cha ngươi cùng đại bá ngươi trở về xem!”

“Tổ mẫu, người đừng kích động. Nếu người có mệnh hệ gì, ta sẽ rất vui mừng.” Giang Từ nói xong, còn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Châu Thành bên cạnh nàng cũng không nhịn được mà nhếch môi.

Sức chiến đấu của nương tử nhỏ của hắn thật sự kinh người, nàng đã thay đổi quá nhiều.

Hồi tưởng lần đầu chàng gặp nàng, ấy là năm năm về trước.

Khi ấy, nàng gầy yếu mỏng manh, quỳ rạp trước một nấm mồ cô độc, khóc đến xé ruột xé gan, từng tiếng gọi mẫu thân trước mộ bia, kể lể nỗi nhớ nhung. Kể lể những tủi nhục phải chịu đựng trong nhà.

Sau này, mỗi lần đi săn, đều phải đi qua nơi đó, và chàng lại gặp nàng thêm vài lần.

Có lúc, nàng sẽ lặng lẽ ngồi trước mộ, không nói một lời, âm thầm rơi lệ.

Có lúc, nàng sẽ quỳ rạp trên mộ khóc t.h.ả.m thiết, kể với người trong mộ về những ngược đãi mà nàng phải chịu.

Chàng biết mọi hỉ nộ ái ố của nàng. Dần dần, chàng bắt đầu để ý đến cô nương nhỏ bé này.

Đôi khi, hắn đi săn ở hướng khác. Chỉ cần có điều kiện, hắn đều sẽ vòng đường qua nấm mộ đó để nhìn xem.

Nếu cô nương không ở đó, chàng sẽ đặt lên vài đóa dã hoa.

Chàng biết nàng đã đính hôn, nghe nàng kể lể niềm vui cuối cùng cũng thoát khỏi ngôi nhà đó. Chàng cũng mừng thay cho nàng.

Chàng cũng nghe được sự bất lực của nàng trong ngôi nhà đó sau khi bị từ hôn.

Trong lòng hắn nảy sinh xúc động muốn cứu nàng, trở về liền để mẫu thân tìm người mai mối đi cầu hôn, không ngờ lại dễ dàng thành công như vậy.

Nhưng điều chàng không ngờ tới là nàng lại chọn tự sát.

Khi ấy chàng rất hối hận và đau lòng, rõ ràng chàng muốn cứu nàng thoát khỏi bể khổ.

May thay, nàng đã sống sót.

Nàng đã sống lại, nói muốn cùng hắn sống thật tốt, từ khoảnh khắc đó, chàng đã thề, sẽ không để nàng phải chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào, sẽ không để nàng phải rơi một giọt lệ nào nữa.

Mà nàng từ khi c.h.ế.t đi sống lại, cũng tựa như thoát thai hoán cốt, cả người trở nên kiên cường. Không còn là cô nương yếu ớt ngày nào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.