A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 207: Nam Cung Thụy Muốn Ép Buộc Tô Vi Nguyệt Thành Thân Với Hắn?
Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:40
Nam Cung Thụy đi qua hành lang, đến trước căn phòng đóng kín.
Hắn nghiêng đầu hỏi tùy tùng bên cạnh:
“Những ngày này nàng vẫn chưa ra ngoài?”
“Vâng.”
Tùy tùng đáp.
Nam Cung Thụy đẩy cửa bước vào.
“Vút” một tiếng, có thứ gì đó bay thẳng về phía hắn.
Thị vệ theo sát bên cạnh mặt biến sắc, lập tức rút kiếm c.h.é.m vỡ vật tập kích.
“Bốp!”
“Xoảng!”
Ấm trà lạnh nổ tung, mảnh vụn cùng nước văng tung tóe.
“Chậc.”
Thanh âm tỏ vẻ chán ghét vang lên.
Nam Cung Thụy được người bảo vệ phía sau nhìn theo âm thanh.
Thấy Tô Vi Nguyệt co một chân, giẫm lên ghế, vắt vẻo ngồi nghiêng.
Gương mặt mang vài phần không kiên nhẫn:
“Có chuyện gì?”
“To gan, dám làm hại thiếu chủ nhà ta, muốn c.h.ế.t sao!”
Thị vệ tức giận quát.
Tô Vi Nguyệt liếc hắn một cái:
“Thế thì g.i.ế.c ta đi.”
Thị vệ siết chặt thanh kiếm:
“Ngươi nghĩ ta không dám sao?”
“Đến đây, ngay chỗ này này.”
Tô Vi Nguyệt đưa tay vạch vạch lên cổ mình, ý bảo hắn c.h.é.m xuống.
Thị vệ tức đến run người:
“Ngươi…”
“Được rồi.”
Nam Cung Thụy bất đắc dĩ mở miệng, nói với thị vệ:
“Lui ra đi.”
Thị vệ hận hận trừng mắt nhìn Tô Vi Nguyệt, không tình nguyện lui xuống:
“Rõ.”
Nam Cung Thụy lại quay sang Tô Vi Nguyệt, dịu giọng:
“Nghe nói mấy ngày nay ngươi không bước ra khỏi phòng nửa bước?”
“Ra ngoài làm gì? Ở đây cũng tốt mà.”
Tô Vi Nguyệt đáp.
“Đi dạo, hít thở không khí cũng tốt.”
Tô Vi Nguyệt nhìn hắn, cười nhạt:
“Nơi gọi là hít thở của ngươi chẳng phải chỉ là cái sân đi vài bước là hết?
Có bản lĩnh thì thả ta ra, đừng ở đây giả vờ tử tế.”
“Hiện tại chưa thể thả ngươi.”
Nam Cung Thụy từ chối thẳng.
Tô Vi Nguyệt:
“Vậy thì cút đi, đừng đến làm phiền ta.”
Nam Cung Thụy cũng không tức giận:
“Được, thấy ngươi bình yên vô sự là tốt rồi.”
Nói xong liền xoay người định đi.
“Này, đợi chút.”
Tô Vi Nguyệt gọi lại.
Nam Cung Thụy dừng bước, quay đầu:
“Còn gì nữa?”
Tô Vi Nguyệt:
“Đem cho ta ít bút mực.”
Nghe yêu cầu, Nam Cung Thụy hỏi:
“Ngươi định làm gì?
Ngươi biết vẽ phù lục, ta không thể cung cấp cho ngươi những thứ này.”
“Lão nương muốn luyện chữ.”
Tô Vi Nguyệt cực kỳ bất mãn:
“Đó là bài tập a cha giao cho ta.
Ta nói cho ngươi biết, không cho ta luyện chữ, đến lúc chữ ta xấu hơn a đệ, ta không để yên đâu.
Hơn nữa, linh lực đã bị phong ấn, ta lấy gì để vẽ phù lục?
Dùng chân sao?”
Nam Cung Thụy im lặng một thoáng:
“Được, lát nữa ta sẽ cho người mang đến.”
Nghe được đáp án mong muốn, Tô Vi Nguyệt khoát tay:
“Cút đi, đừng đến nữa, thấy ngươi là ta thấy phiền.”
Khóe môi Nam Cung Thụy khẽ giật, xoay người rời đi.
Không lâu sau, thị vệ với gương mặt đen kịt bưng văn phòng tứ bảo đến.
Hắn “bốp” một tiếng đặt xuống bàn trà trước mặt nàng:
“Đồ ngươi cần đây.”
Tô Vi Nguyệt liếc nhìn, sờ thử giấy, trơn láng như da mỹ nhân, quả thật là loại giấy cực tốt.
“Ừm, không tệ.”
Nàng rút tay về, mí mắt chẳng buồn nâng:
“Ngươi cũng cút đi.”
Thị vệ vẫn đứng nguyên.
Tô Vi Nguyệt cũng mặc kệ, cầm mấy cây bút lông lên.
Dù chỉ là bút phàm không linh lực nhưng chế tác tinh xảo, lông bút mềm mịn.
Nam Cung gia quả nhiên là thế gia tu chân giàu có nhất Trung Châu.
Trong thời gian ngắn đã có thể chuẩn bị đồ tốt như thế.
“Thiếu chủ nghe nói ngươi muốn luyện chữ.
Còn đặc biệt cho người mang đến mấy bản chữ mẫu.”
Thị vệ lạnh giọng nói.
“Ồ!”
Chỉ một câu nhạt nhẽo khiến mặt thị vệ càng đen thêm.
“Ngươi không nên nói một tiếng cảm tạ sao?”
Tô Vi Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn:
“Cảm tạ gì?
Cảm tạ hắn đánh ngất ta?
Cảm tạ hắn nhốt ta ở đây?”
Thị vệ: …
“Thiếu chủ là người tốt, ngươi đừng như vậy.”
Tô Vi Nguyệt ngoáy tai, rồi thổi móng tay:
“Ồ, kẻ bắt cóc cũng là người tốt sao?
Thật buồn cười!”
Thị vệ nhíu chặt mày:
“Thiếu chủ làm vậy nhất định có lý do.”
Tô Vi Nguyệt:
“Để hắn thả ta ra, hắn có lý do gì, muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến ta.”
“…”
Thấy hắn im lặng, Tô Vi Nguyệt chỉ tay ra cửa:
“Mau cút, nhìn các ngươi ta đã thấy bực bội.”
“Ngươi... lần sau đừng ném đồ vào thiếu chủ nữa.”
Thị vệ vẫn chưa chịu đi.
“Nếu để người khác biết ngươi làm bị thương thiếu chủ, ngươi sẽ không yên đâu.”
Tô Vi Nguyệt lại nổi hứng:
“Nghe ngươi nói vậy, ta càng muốn ném.”
“…”
Thị vệ nghẹn lời, thấp giọng:
“Nếu ngươi tức muốn ném, thì ném ta cũng được.”
“Ta ném ngươi làm gì?”
Tô Vi Nguyệt kinh ngạc.
Thị vệ ngỡ có hy vọng:
“Thuộc hạ thay thiếu chủ chịu đựng.”
“Không, ngươi không hiểu ý ta.”
Tô Vi Nguyệt phẩy tay:
“Ý ta là, đã có thể đánh chó thì cần gì đánh chó giữ nhà?”
Thị vệ lần đầu nghe kiểu lời này, nghẹn họng không biết đáp thế nào, cuối cùng cố gắng nói:
“Ngươi không hiểu thiếu chủ.”
“Ta với hắn không quen, cần gì hiểu hắn?”
“…”
Nghe vậy, thị vệ nhịn không nổi nữa:
“Thiếu chủ nhà ta được thế nhân xưng là ‘Kỳ lân tử’.
Phong độ phi phàm, ôn nhuận như ngọc, tướng mạo vô song.
Gia thế phẩm hạnh đều hoàn hảo, là mộng trung nhân của biết bao nữ tu…”
“Dừng, dừng lại.”
Tô Vi Nguyệt nổi da gà, vội xoa tay lên cánh tay:
“Ngươi nói thế làm ta nổi cả da gà.
Chẳng lẽ thiếu chủ nhà ngươi thích ta, muốn ép ta thành thân với hắn?
Mau về bảo hắn, hắn không phải loại ta thích.”
“Thiếu chủ mới không thích loại nữ nhân như ngươi!”
Thị vệ trừng mắt.
“Vậy hắn bắt ta làm gì?”
“Tất nhiên là bởi vì…”
Thị vệ nói nửa chừng thì cảnh giác im bặt, nhìn nàng đầy đề phòng.
Tô Vi Nguyệt “chậc” một tiếng:
“Ta chẳng xem trọng thiếu chủ nhà ngươi đâu, mau bảo hắn thả ta ra.”
Biết nàng đang giở trò khích tướng, nhưng thị vệ vẫn không nhịn được:
“Ngươi xem thường thiếu chủ ta như vậy, vậy ngươi xem trọng ai?”
“Đương nhiên là người lợi hại như a cha ta.”
Tô Vi Nguyệt không chút do dự.
Thị vệ nghẹn họng, hắn là tâm phúc của Nam Cung Thụy, đương nhiên biết a cha nàng là ai.
Đệ nhất nhân tu chân giới, Dương Thần Thiên Tôn.
Mang theo bực bội, thị vệ rời đi.
Hắn trở về bên cạnh Nam Cung Thụy, bẩm báo đã đưa đồ đến nơi.
Nam Cung Thụy thấy sắc mặt hắn như vậy thì hơi bất ngờ:
“Sao thế?”
Thị vệ tức giận thuật lại toàn bộ đối thoại.
Nam Cung Thụy ngẩn người, rồi bật cười.
“Thiếu chủ, nàng ta nói người như thế, sao người còn cười được?”
Nam Cung Thụy nhìn thiếu niên mười bốn tuổi trước mặt, mỉm cười:
“Chỉ thấy thú vị thôi. Huống hồ…”
Hắn khựng lại:
“Những lời nàng nói đều là sự thật, sao phải giận chứ?”
Sau khi thị vệ đi, Tô Vi Nguyệt lập tức đóng cửa, trải giấy, mài mực.
Nàng viết một hàng chữ tạm tạm coi được, sắc mặt sa sầm, buông bút mắng khẽ:
“Mấy ngày không luyện chữ, lại xấu đi rồi.”
Một lát sau, nàng ngẩng đầu nhìn lá chuối ngoài cửa sổ đung đưa, trong lòng nghĩ:
Rốt cuộc Nam Cung Thụy muốn làm gì?
Những điều cần thử nàng đều đã thử, hắn rốt cuộc có mục đích gì?
Chẳng lẽ muốn lợi dụng nàng, mượn sức sư phụ hoặc a cha để làm việc gì đó?
Thôi kệ, không nghĩ nữa.
Vẫn là mau vẽ phù lục, tìm cách chạy trốn thì hơn.
Không có linh lực vẽ phù rất khó, nhưng còn hơn ngồi đây chờ chết.
“Ầm ầm ầm!!”
Ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng sấm liên tiếp.
Tô Vi Nguyệt ngẩng đầu, lòng khẽ động:
Ba tiếng sấm này làm nàng nhớ đến muội muội.
Con bé hiểu rõ hiểm ác trong giới tu chân, mỗi lần gửi linh hạc hay lôi tín đều sẽ gửi ba đạo tin.
Không biết muội muội giờ đang làm gì.
Rất nhanh, nàng đã biết.
Bởi vì, trước mặt nàng xuất hiện một đạo lôi tín mảnh bằng ngón út.
Nhìn đạo lôi tín quen thuộc, tim Tô Vi Nguyệt đập loạn.
Nàng vươn tay chạm vào, giọng mềm mềm ngọt ngào vang lên:
“A tỷ, tỷ đang làm gì đó…”
Tiểu cô nương bi bô trò chuyện mấy câu, hỏi nàng ở đâu, có ngoan không, rồi kể lại chuyện mình vừa trải qua.
“…Chuyện là vậy đó, a tỷ nhớ trả lời thư cho muội nhé, muội đang gấp lắm, phải mau hồi âm nha~”
Khi câu cuối vừa dứt, cửa phòng chợt bị đẩy ra.
“Xẹt!”
Dưới cái nhìn của Tô Vi Nguyệt và người mới đến, đạo lôi tín truyền xong câu cuối, liền hóa thành vô số điểm sáng tan biến.
Tô Vi Nguyệt nghiêng đầu, thấy Nam Cung Thụy mặt mày khó coi, bèn cười rực rỡ:
“Cấm chế tiểu viện của ngươi cũng chẳng ra sao, ngay cả một đạo lôi tín cũng không chặn nổi.”
Nam Cung Thụy im lặng, thị vệ bên cạnh lên tiếng:
“Ai nói không chặn nổi, đã chặn được hai đạo rồi.”
Tô Vi Nguyệt thoáng sững, rồi cười càng vui, thì ra cách của muội muội thật sự hữu dụng.
Nàng cười mãi mới dừng lại, nhìn Nam Cung Thụy:
“Câu cuối ngươi cũng nghe rồi đó, muội muội ta đang đợi hồi âm, còn rất gấp.
Nếu không nhận được thư ta, e rằng con bé sẽ tìm Thiên Tôn a cha đến hỗ trợ tìm người mất tích.”
Bốn chữ “Thiên Tôn a cha” nàng nhấn giọng đặc biệt nặng.
Sắc mặt Nam Cung Thụy dịu đi đôi chút:
“Vậy thì để hắn tìm đi, có thể tìm thấy hay không, còn xem bản lĩnh của Dương Thần Thiên Tôn.”
Nói xong, hắn sải bước rời đi.
Thị vệ theo sát.
Tô Vi Nguyệt lờ mờ nghe được Nam Cung Thụy dặn:
“Gọi trận sư đến, xử lý lại trận pháp trong biệt viện.”
“Rõ.”
Không thể giải trừ khóa cấm linh để hồi âm cho A Chiêu, Tô Vi Nguyệt cũng không vội.
Nàng sờ cằm, nghĩ:
Không sợ Thiên Tôn a cha đến tìm, hắn hoặc là có tự tin, hoặc là muốn mượn nàng để dẫn dụ a cha đến.
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn, song lôi tín của muội muội cũng nhắc nhở nàng:
Người bày trận ở đây trình độ kém xa sư phụ và sư tỷ.
Nghĩ đến đây, Tô Vi Nguyệt đứng dậy, duỗi lưng một cái rồi bước ra ngoài.
Nam Cung Thụy nói cũng đúng, vẫn nên đi ra ngoài dạo một vòng, hít thở không khí.
