A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 220: nam Cung Thiếu Chủ Yêu Ta, Nhưng Ta Không Yêu Hắn

Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:45

Từ xa, cổng thành cao lớn bỗng nhiên ầm vang đóng lại.

Tô Vi Nguyệt khẽ mắng mấy câu, tầm mắt lướt qua đám dân chúng đang hoảng hốt.

Dừng lại nơi đội tu sĩ áo xanh thần sắc nghiêm túc từ cuối con phố tiến đến.

Nàng xoay người, lẫn theo dòng người rời đi.

Tu sĩ quốc tự mặt vuông đi đầu khựng bước.

Đảo mắt nhìn đám người tản ra bốn phía nhưng không phát hiện điều gì khác lạ.

Hắn dẫn đội đến trước cổng thành, ngữ khí nghiêm trang dặn dò:

“Chia thành từng đôi đi tuần tra.

Thiếu chủ bên kia truyền lệnh đến:

Kẻ tặc kia xảo trá đa đoan, thực lực cường hãn, giỏi dùng phù lục trận pháp.

Một khi chạm mặt tuyệt đối không thể khinh địch.

Còn có…”

Hắn dừng lại, mắt thoáng qua một tia không tán đồng:

“Thiếu chủ nói, kẻ tặc kia đã trộm đi chí bảo cực kỳ quý trọng, tuyệt không thể làm nàng bị thương.”

Đám tu sĩ nghe vậy thì ngơ ngác nhìn nhau.

Không được làm bị thương kẻ tặc?

Chẳng phải làm khó bọn họ sao?

“Đường chủ, kẻ tặc kia trông thế nào?”

Có người cất tiếng hỏi.

Tu sĩ quốc tự mặt vuông mặt càng thêm khó hiểu:

“…Nữ nhân.”

Sau đó hắn không nói thêm gì nữa.

Chúng nhân:

“Hết rồi?”

“Ừ, hết rồi.”

“Đường chủ, ngài đây là đang làm khó chúng ta a…”

“Nghe nói chỉ biết là nữ nhân, dung mạo chưa kịp nhìn rõ.

Dù sao những ngày này bốn cửa thành đều chỉ được vào không được ra.”

Đường chủ nghiêm mặt đáp.

Lại có người tò mò:

“Đường chủ, rốt cuộc kẻ tặc kia đã trộm đi bảo vật gì mà khiến thiếu chủ khẩn trương như vậy?”

Lại có người chen vào:

“Có phải thứ đặt ở biệt viện không?

Trước đó ta nghe có hai tiếng nổ lớn.”

“Ta cũng nghe thấy.”

“Người này đúng là chán sống rồi, ai chẳng biết Lạc Hà thành là địa bàn Nam Cung gia.

Thiếu chủ lại là hòn ngọc trong mắt Nam Cung gia, vậy mà còn dám chọc vào…”

Những lời nghị luận này, Tô Vi Nguyệt đều không biết.

Mà cho dù biết, nàng cũng chỉ thấy phiền chứ chẳng buồn để tâm.

Nàng dạo loanh quanh trong thành hồi lâu.

Túi trữ vật cùng các loại trang sức khắc phù lục đều đã bị lấy mất.

Trên người ngoài bộ y phục và chiếc khóa vàng trói linh nơi cổ tay, thì chẳng còn gì cả.

Ngay cả muốn tìm thứ gì đổi lấy ngân lượng cũng không được.

Tô Vi Nguyệt né qua vài đợt lùng sục của đệ tử Nam Cung gia, càng lúc càng thấy phiền.

Nàng giật giật cổ tay, ánh mắt ẩn chứa khó chịu nhìn cái khóa trói linh kia. 

Thứ này thật đáng ghét.

Hơn nữa, nàng lại không giải khai nổi.

Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng bị tên đáng ghét kia tìm ra.

Một khi rơi vào tay hắn, muốn đào thoát lần nữa sẽ khó như lên trời.

Tô Vi Nguyệt thầm tính toán, đi nửa vòng quanh thành mà vẫn không thấy bóng dáng Thiên Cơ Lâu.

Điều này khiến nàng vô cùng ngạc nhiên.

Nàng bèn tìm một trà quán, đứng ở nơi không quá kín đáo, dựng tai nghe ngóng tin tức.

Không bao lâu, quả nhiên nghe được điều mình muốn:

“Nam Cung gia làm sao vậy, tự dưng lại đóng cổng thành, chúng ta biết làm thế nào đây?”

“Ai mà biết, nghe nói có kẻ trộm chí bảo.”

“Chí bảo Nam Cung gia? Vậy hẳn đáng giá lắm.”

“Chắc chắn là vô giá.”

“Gan kẻ đó cũng lớn, dám động vào đồ của Nam Cung gia.”

“Nam Cung gia căng thẳng như thế, chí bảo rốt cuộc là thứ gì?”

Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Đám tán tu tụ tập đều lắc đầu:

“Ai mà biết.”

“Ta nghe nói, chí bảo Nam Cung gia chính là Long huyết.

Vị thiếu chủ kia của họ cũng là nhờ uống Long huyết mới sống đến nay.”

“Long huyết?

Chẳng phải rồng đã tuyệt chủng từ lâu?”

“Bởi vậy mới xưng là chí bảo a.”

“Ta thì thấy Long huyết nghe không thật, tám phần là một kiện pháp bảo tuyệt phẩm.”

“Pháp bảo tuyệt phẩm?

Nam Cung gia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, sao lại vì một món mà gây náo động thế này?”

“Nam Cung gia nhiều pháp bảo tuyệt phẩm hơn cả Thiên Cơ Môn ư?”

“Chuyện này khó nói.

Tuy Thiên Cơ Môn pháp bảo phù lục thiên biến vạn hóa, nhưng Nam Cung gia cũng chẳng kém.

Họ bỏ ra lượng lớn linh thạch để dưỡng những kiếm tu, trận sư, đan sư lợi hại.

Có linh thạch thì cái gì cũng có.”

“Nghe nói Nam Cung gia ban linh thạch cho môn khách rất hậu hĩnh.

Giá như ta cũng được làm môn khách Nam Cung gia thì tốt biết bao.”

“Ngươi nằm mơ đi.

Môn khách kia đều là thiên tài vạn dặm khó gặp.”

“Ta nghe rằng những môn khách đó giúp Nam Cung gia kiếm không ít linh thạch.

Các ngươi xem, cả Lạc Hà thành này, cửa tiệm lớn nhỏ đều thuộc Nam Cung gia.

Ngay cả Trần Ai Phố của Thần Nông Cốc hay Thiên Cơ Lâu của Thiên Cơ Môn cũng chẳng chen chân nổi.”

“Đúng thế, đan dược và pháp bảo mới là thứ sinh lời nhiều nhất.”

“Nghe đến mức ta cũng muốn bỏ nghề mà đi học luyện đan.”

“Cho nên, Lạc Hà thành này vốn không hề có Thiên Cơ Lâu.”

“Không có… Ngay cái thường thức ấy mà ngươi cũng không biết…”

Người đáp lại liếc mắt khinh bỉ, quay sang phía phát ra giọng nói kia thì chẳng thấy bóng ai, lòng ngờ vực:

“Người đâu rồi?”

Kẻ khác đáp:

“Chắc tự thấy mất mặt, nên quay đầu bỏ chạy rồi.”

Tô Vi Nguyệt lại đổi vài chỗ khác nghe ngóng.

Xác nhận phần lớn đệ tử Nam Cung gia vẫn không rõ diện mạo kẻ trộm.

Nàng mới hơi yên lòng, thảnh thơi dạo bước giữa phố phường phồn hoa náo nhiệt.

Liên tiếp mấy lần đi ngang qua đệ tử Nam Cung gia đang vội vã.

Sau một lần chạm mặt nữa, Tô Vi Nguyệt càng chắc chắn.

Nam Cung Thụy chưa từng đem họa ảnh của nàng phát tán.

Có điều, nàng tuyệt không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác.

Biết đâu đối phương cố ý làm kế “ngủ say”.

Trước tiên không phát họa ảnh, vài ngày sau lại âm thầm truyền ra, khiến người trong lúc lơ là mà bị bắt.

Vậy thì bước tiếp theo, bản thân nên đi đâu?

Chợ đen?

Không, Nam Cung gia hẳn cũng có tai mắt nơi ấy.

Rốt cuộc nên đi đâu mới ổn?

“Tô Vi Nguyệt!”

Một giọng nói đay nghiến vang lên.

Nàng xoay đầu, đối diện với đôi mắt sắp tóe lửa của Tô Trạm.

Bên cạnh hắn là Tô Hoán, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Ban đầu, Tô Vi Nguyệt chẳng định để mắt đến hai người kia.

Nhưng vừa bước được mấy bước, lòng chợt lóe ý nghĩ, nàng liền quay lại hỏi Tô Trạm:

“Các ngươi sao lại ở đây?”

Tô Trạm hừ lạnh một tiếng:

“Câu này phải là ta hỏi ngươi mới đúng.

Ngươi đến đây chẳng phải lại muốn đoạt đi những thứ thuộc về Châu nhi sao?”

“Ta cướp cái gì của nàng ta?”

Tô Vi Nguyệt vốn biết một nhà này não óc chẳng bình thường, luôn vô lý.

Nhưng mỗi lần nghe bọn họ nói năng vẫn thấy buồn cười lẫn khó hiểu.

“Cướp cái gì? Đương nhiên là vị hôn phu của muội ấy!”

Ánh mắt Tô Trạm khinh thường đảo qua nàng. 

“Ngươi vừa trở về liền khiến Châu nhi cùng phế vật Đông Phương Mặc kia hủy bỏ hôn ước.

Lúc Châu nhi cùng Đông Phương thiếu chủ định thân, ngươi lại xuất hiện ở Thiên Hải thành.

Không lâu sau, Đông Phương thiếu chủ lại từ hôn.

Hôm nay, Châu nhi định cùng Nam Cung thiếu chủ kết thân.

Thế mà ngươi lại như âm hồn bất tán chạy đến Lạc Hà thành.

Chẳng lẽ phải phá hỏng hôn sự này của muội ấy ngươi mới vừa ý?”

Tô Nhược Sương vậy mà muốn cùng Nam Cung Thụy định thân?

Tô Vi Nguyệt có chút ngoài ý muốn.

Nhưng…

Nàng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn:

“Thứ nhất, nàng ta thấy Đông Phương Mặc không linh căn, phế vật vô dụng nên tự mình chạy đến cửa, trước mặt bao người hủy hôn.

Có liên quan gì đến ta?

Thứ hai, Đông Phương gia từ hôn với nàng ta, cũng chẳng dính dáng đến ta.

Ngươi đừng tùy tiện đổ vấy.”

Tô Trạm lạnh giọng:

“Còn dám ngụy biện!

Vậy ngươi nói, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến làm gì, cần phải báo cho ngươi sao?”

Tô Vi Nguyệt nhướng mày, đáp gọn.

Tô Trạm trừng mắt:

“Còn nói không cố ý theo đến?

Hai lần đều trùng hợp như vậy, chẳng lẽ ngươi theo dõi Châu nhi?”

“Các ngươi hiện ở đâu?”

Tô Vi Nguyệt lười cùng hắn dây dưa mấy chuyện của Tô Nhược Sương, liền hỏi thẳng.

“Hừ, ngươi muốn dò la nơi ở của chúng ta?

Ta tuyệt đối không nói, kẻo ngươi lại phá hỏng hôn sự của Châu nhi.”

Tô Vi Nguyệt nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, quay sang hỏi Tô Hoán:

“Các ngươi hiện đang ở đâu?”

“…Nam Cung gia.”

Tô Hoán do dự một thoáng, vẫn đáp.

“Tô Hoán! Sao ngươi lại nói cho nàng ta biết?”

Tô Trạm bất mãn quát.

“Nam Cung gia ư?”

Đuôi mày Tô Vi Nguyệt khẽ nhướng, rồi bật cười rực rỡ.

Tô Trạm vừa thấy nụ cười ấy, lập tức cảnh giác, vội lùi lại vài bước.

Hắn sợ nàng lại vung tay tát cho mấy bạt tai.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta muốn cùng các ngươi ở đó.”

Tô Vi Nguyệt mỉm cười.

“Các ngươi đưa ta vào Nam Cung gia đi.”

Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.

Trước đó nàng từng nhận được linh hạc truyền tin từ muội muội, nhưng vẫn chưa hồi đáp.

Muội muội thông minh lanh lợi tất nhiên sẽ nhận ra có điều bất thường.

Nói không chừng hiện giờ đã lên đường đến cứu nàng.

Việc nàng cần làm bây giờ, chỉ là tìm nơi an toàn để chờ đợi.

“Ngươi nói bậy bạ gì thế?

Ta điên mới đưa ngươi vào Nam Cung gia phá hỏng hôn sự của Châu nhi.”

Tô Trạm suýt nhảy dựng.

Tô Vi Nguyệt mỉm cười:

“Ngươi nhiều lời thêm một câu, ta liền đi phá hôn sự của nàng ta ngay lập tức.”

Mắt Tô Trạm trừng lớn:

“Ngươi dám!”

“Ngươi xem ta có dám hay không.”

Tô Vi Nguyệt thản nhiên đáp.

“Ngươi…”

Tô Trạm nghiến răng, cuối cùng hất tay cười lạnh:

“Ngươi tưởng mình là ai?

Nói phá thì phá được sao?”

Tô Vi Nguyệt cong mắt cười:

“Ngươi có biết hôm nay vì sao lại bất ngờ đóng hết cổng thành không?”

Tô Trạm cũng từng nghe phong thanh:

“Nghe nói Nam Cung gia bị trộm chí bảo.”

“Không phải đâu.”

“Hả? Vậy là gì?”

Tô Vi Nguyệt ngoắc ngoắc ngón tay:

“Ngươi đến đây, ta nói cho nghe chân tướng.”

Tô Trạm nhìn nàng đầy cảnh giác.

Tô Vi Nguyệt cũng chẳng bận tâm, chỉ cười nhàn nhạt:

“Bởi vì vị Nam Cung thiếu chủ kia vừa ý ta.

Ta không thuận ý, hắn liền cưỡng ép bắt nhốt ta lại.

Ta cực khổ lắm mới trốn ra được.

Nếu các ngươi không giúp ta, vậy ta sẽ đi phá hôn sự của muội muội các ngươi.”

Lời vừa dứt, đồng tử Tô Trạm cùng Tô Hoán đều kịch liệt co rút.

Tô Trạm theo bản năng quát:

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

“Không tin?”

Tô Vi Nguyệt cong môi cười. 

“Vậy ta đi tìm Nam Cung Thụy.

Nghĩ kỹ thì, người kia tướng mạo không tệ, gia thế hiển hách, làm đạo lữ cũng đâu phải không được.”

Nói rồi, nàng xoay người muốn đi.

“Khoan đã!”

Tô Trạm vội vàng chắn trước mặt nàng, cúi đầu nhìn thiếu nữ thần sắc thản nhiên, khóe môi còn vương nụ cười nhạt:

“Những lời ngươi nói… đều là giả dối, đúng không?

Nam Cung thiếu chủ được xưng là Kỳ Lân tử, sao có thể xem trọng một kẻ như ngươi?”

Tô Vi Nguyệt nhìn hắn, đôi mắt giống hắn ba phần thoáng hiện tia cảm xúc phức tạp, khóe mắt khẽ cong:

“Đúng vậy, đều là giả cả, ta lừa ngươi thôi.”

“Ngươi…”

Tô Trạm tức đến nghẹn.

“Bất quá, nếu các ngươi không đưa ta vào Nam Cung gia, ta cũng nguyện thử xem sao.”

“Ngươi…”

Tô Trạm nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ phun ra một câu:

“Ta đồng ý.

Nhưng cảnh cáo ngươi, nếu dám như trước kia hại Châu nhi, ta tuyệt không bỏ qua.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.