A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 68: Con Ruột Của A Nương Tìm Đến Cửa?

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:20

“Nghe nói nương thân của A Chiêu tiểu hữu là một vị đan sư rất lợi hại.

Ta muốn nhờ nương thân của tiểu hữu luyện giúp ta một viên giải độc đan.”

A Chiêu vì lo sợ sẽ mất a nương mà hoảng loạn vô cùng, vô thức hỏi lại:

“Giải độc đan? Giải độc gì cơ?”

Ngoài cửa, Cố Trạch Lạc giải thích:

“Trưởng bối trong nhà ta bị người hãm hại trúng một loại kỳ độc, nội đan bị hủy hoại.

Phụ thân ta tìm khắp danh y, khó khăn lắm mới giữ được nội đan của trưởng bối.

Nhưng loại kỳ độc ấy vẫn không thể giải được.

Nghe nói nương thân của A Chiêu tiểu hữu là bát phẩm đan sư, chắc hẳn có thể hiểu về loại kỳ độc này.”

Điều A Chiêu chú ý lại chính là câu "giữ được nội đan" kia, cô hỏi:

“Trưởng bối nhà ngươi làm sao giữ được nội đan vậy?”

Nếu biết cách ấy, thì nội đan của a nương có phải cũng có thể giữ lại không?

Tiểu Bạch nghe thế liền trợn mắt, nhỏ giọng thì thầm:

“Ngươi quên rồi sao?

Cái gọi là giữ được nội đan ấy chính là móc nội đan của a nương ngươi đem cho trưởng bối nhà nó đó.”

A Chiêu lập tức trừng lớn mắt, nhớ ra rồi, ngoài kia chính là kẻ xấu đã đối xử tệ bạc với a nương.

Cố Trạch Lạc nghe câu hỏi của A Chiêu, hơi sững lại, có chút áy náy nói:

“Cách đó là do phụ thân ta tìm ra, ta không rõ cụ thể.

Nếu tiểu hữu muốn biết, chỉ cần ngươi giúp ta luyện chế giải dược cho loại kỳ độc này.

Ta sẽ gửi thư hỏi phụ thân…”

“Phi, ai thèm cái phương pháp c.h.ế.t tiệt đó?”

A Chiêu nghe xong, tức giận cực độ, đập mạnh cửa một cái: 

“Cút cho ta!”

Đồ khốn!

Cặn bã!

Cố Trạch Lạc ngoài cửa bị tiếng đập cửa bất ngờ làm giật mình.

Lông mày nó khẽ nhíu, giọng mang vài phần bất mãn:

“A Chiêu tiểu hữu, tại hạ thành tâm cầu đan, sao ngươi phải nhục mạ như thế?”

“Ta…”

A Chiêu còn định nói gì đó, bỗng một bàn tay dịu dàng khẽ xoa lên đầu nàng.

A Chiêu ngửi thấy mùi hương thảo dược nhè nhẹ.

Quay lại phát hiện a nương từ lúc nào đã đứng sau lưng.

Cô bé lập tức căng thẳng, kéo nhẹ vạt áo của a nương, bất an gọi:

“A Nương?”

Lý Kinh Tuyết vuốt đầu cô, giọng khàn khàn hỏi người ngoài cửa:

“Ngươi tên Cố Trạch Lạc?

Nhi tử của phong chủ Thanh Phong phong, Kiếm Tông?”

Cố Trạch Lạc nghe thấy giọng nữ khàn khàn vang lên.

Nó thoáng ngẩn ra, rồi lập tức đứng thẳng người, thần sắc kiêu ngạo đáp:

“Không sai.”

Lý Kinh Tuyết dù không thấy được diện mạo nó.

Nàng cũng đoán ra dáng vẻ lúc này qua giọng nói ấy.

Nó luôn tự hào vì phụ thân phong chủ của mình, coi khinh mẫu thân bị tổn hại căn cơ như nàng.

Lý Kinh Tuyết hỏi:

“Ngươi nói ngươi vì trưởng bối trong nhà cầu giải độc đan.

Phụ tử các ngươi đều dốc sức tìm thần y cứu trị, vậy vị trưởng bối kia là gì của ngươi?”

“Là người ta xem như mẫu thân ruột.”

Cố Trạch Lạc đáp không chút do dự.

Lý Kinh Tuyết khép mắt lại, lại hỏi:

“Vậy còn mẫu thân sinh ra và nuôi dưỡng ngươi?

Bà ấy giờ ở đâu?”

Nhắc đến sinh mẫu của mình, giọng Cố Trạch Lạc đầy chán ghét và thiếu kiên nhẫn:

“Bà ta là độc phụ, âm hiểm độc ác, không xứng làm mẫu thân của ta.”

Dù trong lòng đã sớm có câu trả lời, cũng từng tận mắt thấy nó lao vào lòng người khác làm nũng.

Nhưng hôm nay chính tai nghe nó nói mình như vậy, thân hình Lý Kinh Tuyết vẫn loạng choạng.

“A Nương!”

A Chiêu vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Lý Kinh Tuyết liền hoảng hốt kêu một tiếng.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cảm giác lạnh lẽo khiến tim cô run lên:

“A Nương, tay người lạnh quá.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu tiểu nha đầu, lắc đầu tỏ ý mình không sao.

Cố Trạch Lạc ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu lo lắng, lập tức hỏi:

“A Chiêu tiểu hữu, có chuyện gì sao?

Có cần giúp không?”

“Không cần, cút!”

A Chiêu hung hăng đáp một câu.

Cô muốn xông ra tát tên kia một cái.

Nhưng thấy a nương thế này, cô không yên tâm rời đi.

Cố Trạch Lạc nghe thấy giọng cô, hơi bất mãn:

“A Chiêu tiểu hữu, ta vốn thành tâm, sao ngươi cứ phải ác khẩu như vậy?”

A Chiêu:

“Vì ta ngứa mắt ngươi, đồ bất hiếu, ngươi…”

A Chiêu chửi được nửa câu thì nghẹn lại, không biết phải mắng tiếp thế nào.

Tiểu Bạch bên cạnh nghe không nổi nữa, mở miệng mắng to:

“Đồ bất hiếu, rõ ràng có sinh mẫu ruột, còn chạy đi nhận kẻ khác làm nương.

Thật là sinh ra miếng thịt kho tàu còn hơn sinh ra ngươi.”

“Các ngươi…”

Cố Trạch Lạc trợn mắt.

Từ khi sinh ra đến giờ, nó luôn thuận buồm xuôi gió.

Chưa từng bị ai mắng như thế, lập tức tức giận đến mức nói không nên lời.

Hồi lâu, nó mới trấn định lại, nói:

“A Chiêu tiểu hữu, ta là nhi tử tông chủ Thanh Phong phong của Kiếm Tông.

Ngươi sỉ nhục ta tức là sỉ nhục cả Kiếm Tông.

Nơn giận của Kiếm Tông không phải thứ ngươi chịu nổi.”

A Chiêu hừ hai tiếng:

“Trước kia Minh Triết thúc thúc đã nói rồi.

Thanh Phong phong các ngươi toàn là lũ bạch nhãn lang.

Nhất là cha ngươi, cặn bã, súc sinh, ta chẳng sợ.”

Cố Trạch Lạc vốn xem phụ thân là trời, giờ thực sự nổi giận:

“Ngươi dám nhục mạ phụ thân ta?”

A Chiêu:

“Cặn bã, súc sinh.”

Cố Trạch Lạc tức đến mức định rút thanh trường kiếm sau lưng.

Trần Mục Sơn bên cạnh vội vàng ngăn lại, hạ giọng nhắc:

“Tiểu sư đệ, chúng ta đến đây để cầu đan.

Đan sư lợi hại tính khí cổ quái cũng là chuyện bình thường.

Nhẫn nhịn một chút, đợi có được đan dược rồi hẵng thay sư phụ ra mặt cũng không muộn.”

Cố Trạch Lạc nghe nhắc nhở, sắc mặt âm trầm dần, bỏ tay khỏi chuôi kiếm, lạnh giọng nói:

“Hôm nay ta đến là để cầu dược, không so đo với một đứa con nít.

Xin tiền bối vì trưởng bối của ta mà luyện chế giải độc đan.”

A Chiêu định nói gì đó, nhưng bị Lý Kinh Tuyết bên cạnh giơ tay ngăn lại.

Cô nhìn qua, thấy đối phương khẽ lắc đầu.

“Cố tiểu hữu, loại kỳ độc trên người vị trưởng bối kia, ta không thể giải.”

Cố Trạch Lạc nghe vậy có phần sốt ruột:

“Tiền bối, ta còn chưa nói đặc điểm và tình trạng phát độc, sao người lại biết không thể giải?”

“Bởi vì căn bản nàng ta không trúng độc, ta làm sao giải độc cho kẻ không hề trúng độc?”

Nói đến đây, ánh mắt Lý Kinh Tuyết lóe lên tia châm biếm.

Nàng nhớ rất rõ, khi ấy bản thân bị kẻ gọi là đạo lữ móc nội đan, đau đến ngất đi.

Rồi bị ném như chó c.h.ế.t nằm trên đất suốt một ngày một đêm, nhờ ý chí cầu sinh ngoan cường mới tỉnh lại.

Nàng gần như bò vào phòng bếp, tìm chút đồ ăn mới sống sót.

Thất vọng đến cực điểm với đạo lữ kia, để lại một phong hòa ly thư rồi rời khỏi Kiếm Tông.

Trước khi đi, nàng không yên lòng về nhi tử, từng tìm đến nó, muốn hỏi nó có muốn đi cùng mình không.

Nhưng lại thấy đạo lữ vốn lạnh lùng ấy, giờ ánh mắt dịu dàng nhìn nữ nhân kia.

Nhi tử nàng mặt đầy tươi cười gọi nữ nhân kia là "Yêm Yêm nương thân".

Lý Kinh Tuyết một mình rời đi, vốn định đến Thần Nông Cốc nương nhờ sư phụ sư huynh.

Nhưng đi được nửa đường liền bị người đánh ngất, khi tỉnh lại đã thấy mình bị ném ở mép Vực Diệt Tiên.

Nữ nhân bị hủy nội đan lại trúng độc kia dẫm lên mặt nàng, dùng giọng cực kỳ độc ác nói ra sự thật.

Nội đan của nàng ta là tự mình hủy.

Cái gọi là trúng kỳ độc là do ả dùng cổ trùng tạo ra giả tượng.

Mục đích chính là ép nàng vào đường chết.

“Ta còn tưởng Cố Vong Ưu móc nội đan của ngươi thì ngươi c.h.ế.t chắc.

Nào ngờ ngươi còn sống, ta đành tự ra tay.”

Yêm Yêm mất kiên nhẫn hừ một tiếng, một cước đá thẳng vào vết thương bị móc nội đan.

Lý Kinh Tuyết không kìm được hét thảm một tiếng.

Tiếng hét ấy như khiến Yêm Yêm vui sướng, ả cười khanh khách:

“Lý Kinh Tuyết, nhìn ngươi bây giờ xem.

Còn đâu dáng vẻ tiên tử đệ nhất Kiếm Tông năm xưa?

Thật làm ta cười c.h.ế.t mất.”

Yêm Yêm cúi xuống vỗ nhẹ lên mặt nàng:

“Hạ kiếp nhớ đầu thai cho tốt.

Ồ không, ngươi kiếp này đầu thai cũng tốt lắm, đáng tiếc hết thảy của ngươi đều là của ta.

Hơn nữa, rơi xuống Vực Diệt Tiên, hồn ngươi cũng chẳng giữ nổi, lấy đâu ra đầu thai?

Ha ha ha.”

Ả vừa nói vừa ngửa đầu cười lớn.

Lý Kinh Tuyết đau đến mồ hôi rịn ra từng hạt lớn bằng hạt đậu, nàng thở dốc nói:

“Ngươi muốn g.i.ế.c ta thì cứ việc, nhưng, nhưng ta không yên lòng về Lạc nhi.

Nó từ khi sinh ra thân thể yếu ớt, ta chăm sóc nó bao lâu, nó mới được như bây giờ…

Nay ta sắp c.h.ế.t rồi, nhưng xin hãy chăm sóc nó.

Trong túi trữ vật của ta có Dưỡng Tâm Đan chuẩn bị cho nó, ngươi giúp ta giao cho nó.”

Lý Kinh Tuyết đứt quãng nói, Yêm Yêm nghe xong nhướng mày:

“Chậc chậc, cái thằng con không nhận ngươi ấy có gì tốt, ngươi sắp c.h.ế.t rồi còn lo cho nó?”

Khóe môi Lý Kinh Tuyết lộ ra một nụ cười khổ:

“Nó là nhi tử ta mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra.”

Thấy vậy, Yêm Yêm khẽ tặc lưỡi:

“Chả trách bọn họ không xem trọng ngươi, tấm lòng này của ngươi chẳng đáng một xu.

Thôi được, ta sẽ giúp ngươi chuyển giao, nhưng sẽ lấy danh nghĩa của ta.”

Nói xong, Yêm Yêm cúi người, đưa tay giật túi trữ vật ở hông Lý Kinh Tuyết.

Ngay khoảnh khắc nàng ta vừa chạm vào túi ấy, hàn quang loé lên.

Yêm Yêm giật mình, nhưng khoảng cách giữa nàng ta và Lý Kinh Tuyết quá gần, muốn tránh cũng đã muộn.

Lý Kinh Tuyết rút con d.a.o găm giấu sẵn trên người, dốc sức đ.â.m mạnh vào đan điền của Yêm Yêm.

Trong tiếng thét thảm thiết của nàng ta, mũi d.a.o xoay một vòng thật mạnh.

“Á!!!”

Yêm Yêm đau đến cực điểm, một chưởng xuất ra, hất Lý Kinh Tuyết bay văng ra xa.

Nửa thân người nàng treo lơ lửng bên vực.

Yêm Yêm ôm lấy đan điền, gương mặt hiện đầy thống khổ, phát điên hét lên:

“Ngươi, ngươi dám làm thế! Đó là nội đan của ngươi!”

“Ngươi đã nói rồi, đó là nội đan của ta, tất nhiên ta sẽ không để ngươi có được nó.”

Lý Kinh Tuyết nôn ra một ngụm máu, bật cười điên dại.

Yêm Yêm uống viên Chỉ Huyết Đan, từng bước tiến đến gần, ánh mắt điên loạn:

“Ngươi tìm chết!”

Lý Kinh Tuyết liếc nàng ta một cái, rồi quay đầu nhìn xuống vách vực sâu thẳm:

“Nếu ông trời thương xót, cho ta cơ hội sống sót, ta nhất định sẽ không bỏ qua các ngươi.”

...

“Ngươi nói bậy!

Yêm Yêm nương sao có thể giả vờ trúng độc?”

Giọng nói phẫn nộ của Cố Trạch Lạc kéo suy nghĩ trôi xa của Lý Kinh Tuyết trở lại hiện thực.

Lý Kinh Tuyết bật cười hai tiếng.

Cố Trạch Lạc cảm thấy nụ cười ấy thật quái lạ:

“Ngươi cười gì?”

Lý Kinh Tuyết:

“Ta cười bản thân mình, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”

Sao có thể quên rằng mình phải báo thù Yêm Yêm và cái kẻ cầm thú đội lốt người kia chứ?

“Cái gì?”

Lý Kinh Tuyết không để ý đến nó, chỉ khẽ nói:

“Nếu ngươi không tin, ngươi có thể tự đi hỏi nàng ta.

Tất nhiên, nàng ta sẽ không thừa nhận.”

“Vớ vẩn, hồ đồ!

Ta thấy ngươi vốn chẳng phải bát phẩm đan sư gì cả, chỉ là hạng hữu danh vô thực!

Sư huynh, chúng ta đi.”

Lý Kinh Tuyết sững người nhìn cánh cửa khép chặt trước mắt.

Nàng lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài dần xa, rồi biến mất hẳn.

Nàng thực sự không hiểu nổi. 

Tại sao đứa con mình mang nặng đẻ đau sáu năm lại chán ghét mình đến như vậy?

Chẳng lẽ bản thân thật sự tệ bạc đến vậy?

A Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, có chút lo lắng khẽ gọi:

“A nương.”

Lý Kinh Tuyết không phản ứng.

A Chiêu lại gọi thêm mấy tiếng, cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng:

“A nương.”

Lý Kinh Tuyết bừng tỉnh, cúi đầu đối diện với đôi mắt đầy lo âu của nhi nữ, khẽ xoa đầu cô:

“Sao thế?”

A Chiêu kéo kéo vạt áo nàng:

“Người ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói với người.”

Lý Kinh Tuyết không rõ con muốn nói gì, nhưng vẫn ngồi xuống.

Vừa ngồi, tiểu cô nương mang hương thảo dược thơm dịu bước lên hai bước, dang tay ôm lấy nàng một cách gượng gạo.

“A nương, người là a nương tốt nhất trên đời này.”

A Chiêu ôm chặt nàng, lớn tiếng nói.

Lý Kinh Tuyết khựng lại, rồi sống mũi cay xè, khoé mắt nóng hổi.

Bàn tay hơi run ôm lại đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn kia, không thốt nên lời.

Nàng sợ rằng, một khi mở miệng, nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.

Nàng có đức gì, năng gì mà được ban cho một đứa con vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện đến thế?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.