A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 68.5: Ta Muốn Đi Đánh Nó

Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:20

A Chiêu thì chẳng biết cha nương đang trò chuyện.

Con bé rửa bát xong, đi loanh quanh một lúc rồi quyết định ra bày hàng.

Tiểu Bạch nhìn trời:

“Sớm vậy đã bày hàng?”

Tích cực vậy không giống phong cách của cô, thường thì phải ngủ trưa dậy mới ra chợ.

A Chiêu nhìn cha nương không xa, nhỏ giọng nói với nó:

“Ta thấy ngươi nói rất có lý.”

Tiểu Bạch đã quên mình từng nói gì:

“Hả?”

A Chiêu tiếp:

“Ta muốn đi tìm cái kẻ xấu đó, đánh nó một trận.”

Tiểu Bạch:

Thì ra là nhớ cái câu đó.

Nghĩ đến có thể đi đánh nhau, nó có chút nôn nóng:

“Đi.”

A Chiêu thu dọn đồ đạc, đeo cái gùi nhỏ, nói với cha nương:

“A nương, a cha, con ra chợ bày hàng đây~”

Lý Kinh Tuyết và Diệp Phong nhìn nhau, nàng gật đầu:

“Được, đi đường cẩn thận.”

A Chiêu đáp một tiếng, đeo gùi rời khỏi nhà.

Đi được một đoạn, con bé dừng chân hỏi Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch, ngươi mau xem cái kẻ xấu đó đang ở đâu?”

Tiểu Bạch ngoái đầu nhìn rồi nói:

“Hình như chúng ta không đánh hắn được đâu.”

A Chiêu:

“Tại sao?”

“Cha nương ngươi đang lén theo sau.”

A Chiêu nghe vậy khựng lại, quay đầu nhìn phố xá phía sau, không thấy cha nương đâu:

“Đâu có.”

Tiểu Bạch:

“Họ trốn rồi.”

A Chiêu rất khó hiểu:

“A nương a cha theo dõi ta làm gì?”

Tiểu Bạch cũng chẳng rõ lắm:

“Chắc vì ngươi nhiều ngày không ra ngoài, họ không yên tâm.”

A Chiêu nghe xong, bừng tỉnh:

“Ồ, ta biết rồi.

Giống như lúc ta mới bày hàng, họ cũng lén theo sau.

Trốn một bên nhìn ta bán đan dược, lúc về nhà cũng lén theo.

Đến gần cửa thì chạy nhanh về trước ta.”

Tiểu Bạch:

“Chắc vậy.”

“Haizzz...”

A Chiêu thở dài:

“Ta lợi hại thế này rồi, họ không cần phải theo nữa cũng được mà.”

Tiểu Bạch: …

Không biết có phải ảo giác của nó không, chứ con bé này ngày càng tự tin rồi.

Vì có cha nương lén theo, A Chiêu cảm thấy không tiện đi đánh người nữa, đành mang gùi đến chợ tu sĩ.

Vừa vào chợ đã có người để ý:

“A Chiêu, lâu quá không gặp.”

“A Chiêu, dạo này đi đâu thế?”

“A Chiêu…”

A Chiêu cười híp mắt chào các thúc thúc a di, chạy đến chỗ mình từng bày hàng.

Phát hiện chỗ đó đã có người bày quầy bán thảo dược.

A Chiêu: …

Cô hơi lúng túng nhìn Tiểu Bạch, nó nói:

“Chợ này không cố định chỗ, ngươi mười ngày không đến, người ta chiếm là bình thường.”

A Chiêu:

“Vậy ta đổi chỗ khác.”

Khi A Chiêu định tìm chỗ mới, một tu sĩ quen gọi:

“A Chiêu tiểu hữu.”

“Hứa lão!”

A Chiêu nhìn qua, nhận ra người quen, chạy đến chào.

Tu sĩ trước mắt là một thầy bói, biển ghi ba chữ “Hứa Bán Tiên”.

Mọi người đều gọi ông là Hứa Bán Tiên.

Lúc A Chiêu mới bày hàng, ngồi cạnh ông.

Hứa Bán Tiên làm ăn ế ẩm nhưng kể chuyện rất hay.

Ông thấy A Chiêu nhỏ nhắn lanh lợi, rất thích, hay kể cho con bé nghe chuyện thú vị của tu chân giới.

A Chiêu thích nghe ông kể chuyện.

Cái câu “đánh con thì cha đến, đánh cha thì ông đến” cũng là ông kể.

Nửa tháng trước, Hứa Bán Tiên dọn đồ đi tìm bảo vật ở Vực Diệt Tiên, hôm qua mới về bày hàng lại.

“…Ta bảo bao lần rồi, gọi ta là thúc thôi.”

Hứa Bán Tiên vuốt râu nói.

A Chiêu ngó mái tóc bạc trắng, lông mày râu trắng xóa, do dự một chút rồi đổi:

“Vậy được, Hứa chú.”

Hứa Bán Tiên: …

Ông thấy A Chiêu không có chỗ, bèn dời bàn bói qua một bên, nhường ra chỗ nhỏ cho cô bày hàng.

A Chiêu cảm ơn bằng giọng non nớt, đặt gùi xuống, lấy miếng vải xanh trải ra đất, bày từng lọ Chỉ Huyết Đan.

Hứa Bán Tiên nhìn hỏi:

“Vẫn mười viên Chỉ Huyết Đan?”

“Ừm!”

A Chiêu gật đầu.

Hứa Bán Tiên cảm thán:

“Đúng là con nhà có thực lực và hậu thuẫn.

Ta bày hàng để kiếm ăn, con bé bày hàng cho vui.”

Ông hỏi:

“Nghe nói có đan tu ở Thần Nông Cốc muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi không đồng ý à?”

A Chiêu:

“Không.”

Hứa Bán Tiên:

“Sao vậy?”

A Chiêu nói lý do:

“Ta muốn song tu đan và kiếm, mà hắn chỉ biết luyện đan, không biết dùng kiếm.”

Hứa Bán Tiên: …

Yêu cầu cao thật!

Ông lại hỏi:

“Nghe nói mấy hôm nay có nhi tử một vị phong chủ của Kiếm Tông tìm ngươi.

Hình như muốn xin thuốc từ nương ngươi.”

Ông nhìn quanh:

“Hôm qua ta còn thấy nó, hôm nay sao không đến?”

A Chiêu phồng má:

“Nó là đồ xấu.”

Hứa Bán Tiên nhướng mày:

“Ngươi không thích nó?”

A Chiêu dứt khoát:

“Không thích!”

Hứa Bán Tiên:

“Có thù oán?”

“Hắn mắng a nương ta.”

A Chiêu nói đến đây càng tức:

“Đồ khốn, đồ xá xíu.”

Hứa Bán Tiên:

Đây là cách mắng kiểu gì vậy?

Hai người nói chuyện một lúc, có người đến mua đan dược, A Chiêu bán được hai viên.

Hứa Bán Tiên nhìn hai khối linh thạch hạ phẩm trong gùi A Chiêu mà ghen tị:

“Đan dược đúng là hái ra tiền, ta bói một quẻ chỉ được năm mươi linh châu, mà còn ế ẩm.”

A Chiêu an ủi:

“Hứa thúc đừng buồn, sắp có khách thôi.”

Hứa Bán Tiên cười:

“Hi vọng vậy.”

Rồi thở dài:

“Ta nhiều khi mấy ngày liền không mở hàng, cũng đang tính đổi nghề bán đan đây.”

Lúc này, có người ném túi linh châu nhỏ lên bàn:

“Này, bói cho ta chỗ có dị bảo.”

Hứa Bán Tiên không thèm ngẩng mắt, ném trả túi linh châu:

“Nếu ta biết chỗ dị bảo, ta tự đi lấy rồi, nói cho ngươi làm gì.”

Người kia: …

Người kia tức giận bỏ đi.

Rất nhanh, lại có người đến:

“Đại sư, bói xem khi nào ta gặp được ý trung nhân?”

Hứa Bán Tiên ngước nhìn nữ tu mặt mày e thẹn, giọng chân thành:

“Tiên tử, ngươi hợp tu Vô Tình Đạo hơn, không hợp tìm đạo lữ.”

Nữ tu kia lập tức biến sắc, vỗ bàn mắng:

“Đồ lừa đảo.”

Hứa Bán Tiên:

“Đưa tiền.”

Nữ tu:

“Ngươi bói sai bét, đưa tiền cái nỗi gì.”

Hứa Bán Tiên vuốt râu:

“Chuyện tương lai khó nói, sao ngươi biết ta bói sai?”

Nữ tu:

“Ta là đệ tử Hợp Hoan Tông, sao có thể tu Vô Tình Đạo như mấy tên kiếm tu kia?”

Hứa Bán Tiên: …

Nữ tu không trả tiền, còn mắng chửi bỏ đi.

Sau đó, lại có người hỏi khi nào phát tài, Hứa Bán Tiên đáp:

“Ta cũng muốn biết ta khi nào phát tài đây.”

Có người hỏi nhân duyên, Hứa Bán Tiên nói thẳng:

“Ngươi định mệnh cô đơn cả đời.”

A Chiêu: …

Tiểu Bạch: …

Bảo sao làm ăn ế ẩm.

Một hơi đuổi năm sáu khách, lại không có ai đến.

Hứa Bán Tiên quay sang kể A Chiêu nghe chuyện kỳ nhân tu chân giới.

A Chiêu nghe rồi hỏi:

“Hứa thúc, thúc biết Kiếm Tông chứ?”

“Tất nhiên, Kiếm Tông là tông môn số một của Hỗn Độn đại lục, ai cũng muốn chen vào.”

Hứa Bán Tiên nhìn con bé:

“Sao tự nhiên lại hỏi cái này?”

“Thế phong chủ của họ mạnh lắm không?”

Hứa Bán Tiên suy nghĩ rồi đáp:

“Phần lớn là mạnh.”

“Hửm?”

“Kiếm Tông có một trăm lẻ tám ngọn, phong chủ hơn trăm người, có người mạnh, cũng có kẻ bình thường.”

A Chiêu chớp mắt:

“Nhiều quá.”

Hứa Bán Tiên cười:

“Nếu không thì sao Kiếm Tông thành tông môn mạnh nhất được.”

A Chiêu:

“Nhưng a nương ta bảo, Kiếm Tông mạnh vì đệ tử đánh nhau giỏi.

Với cả vì Dương Thần Tiên Tôn lợi hại lắm.”

“A nương ngươi nói không sai.”

“Thế… cái tên Cố… Cố…”

A Chiêu tạm thời không nhớ tên kẻ xấu kia.

Tiểu Bạch bên cạnh:

“Cố Vong Ưu.”

“Đúng, Cố Vong Ưu!”

A Chiêu gật mạnh,

“Hắn lợi hại không?”

“Ừm, Cố Vong Ưu của Thanh Phong phong à...”

Hứa Bán Tiên cố nhớ:

“Bình thường.”

Mắt A Chiêu sáng rực:

“Thế ta có đánh thắng hắn không?”

Cô muốn báo thù cho a nương.

Hứa Bán Tiên nhìn cô đầy khó xử:

“A Chiêu, ta nói bình thường là so với một trăm lẻ tám ngọn của Kiếm Tông.

Hắn xếp trung thượng, nhưng ra ngoài Kiếm Tông thì vẫn rất mạnh.

Dù không biết ngươi có khúc mắc gì với hắn, nhưng đừng chọc hắn, hãy để cha nương ngươi ra tay.

Không thì, hắn nhúc nhích ngón tay cũng đủ g.i.ế.c ngươi.”

A Chiêu nghe xong lại thở dài, cảm giác mấy ngày nay thở dài còn nhiều hơn cả đời:

“Cha ta không tranh khí lắm.”

Hứa Bán Tiên: …

Ông nhìn con thỏ mộc đầy kiếm ý treo trên gùi con bé, khóe miệng giật giật:

Không phải chứ, cha ngươi có kiếm ý như thế, mà ngươi bảo không tranh khí?

A Chiêu chợt nhớ ra:

“Hứa thúc, hay thúc bói giúp ta xem cha ta khi nào mới tranh khí một chút?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.