A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 71: Dị Bảo Mà A Huynh Nhặt Được Không Đơn Giản?
Cập nhật lúc: 09/09/2025 07:21
Đông Phương Mặc nghe thấy cái tên ấy thì càng thêm kinh ngạc:
“Đây chính là khối Hàn Phách Ngọc trong truyền thuyết?
Sinh ra giữa trời đất, có thể khiến tâm thần yên tĩnh, trấn định tâm ma?
Lại còn có thể rèn binh khí và pháp bảo sao?”
Tiểu Bạch:
“Đúng nó đấy.”
Nó không kìm được mà đứng bật dậy, đi vòng quanh khối Hàn Phách Ngọc ấy mấy vòng.
Lại vươn móng vuốt ra sờ sờ, xác định chắc chắn rồi mới nói với Đông Phương Mặc:
“Không sai, chính là Hàn Phách Ngọc.”
Đông Phương Mặc hưng phấn xoa tay:
“Thế thì ta chẳng phải sắp phát tài rồi sao?”
A Chiêu:
“Hòn đá này lợi hại đến vậy à?”
Tiểu Bạch nói:
“Ta cũng là lần đầu tiên thấy khối Hàn Phách Ngọc lớn thế này.
Tiểu tử, vận khí của ngươi đúng là tốt.”
Đông Phương Mặc rất cao hứng:
“Từ nhỏ đến lớn vận khí ta đều rất kém.
Không ngờ lần này lại gặp vận phân chó, nhặt được Hàn Phách Ngọc ven đường.”
Tiểu Bạch:
“Nhặt được ven đường?
Ở ven đường nào?”
Nó cũng muốn đi xem, biết đâu lại nhặt được thêm khối nữa về.
Đông Phương Mặc:
“Nhặt ở ven Vực Diệt Tiên, lúc đó nó nằm trong đám cỏ khô vàng úa.
Ta mắt tinh liền thấy được ánh sáng lấp lóe, gạt đám cỏ ra thì thấy nó.”
A Chiêu vỗ tay hoan hô:
“A Huynh thật lợi hại!”
Đông Phương Mặc hề hề cười hai tiếng:
“Chuyện nhỏ ấy mà.”
Tiểu Bạch trầm mặc một lúc rồi hỏi:
“Lúc ngươi nhặt khối ngọc này, xung quanh không có ai sao?”
Đông Phương Mặc:
“Không, sao vậy?”
Tiểu Bạch nhìn cậu:
“Ngươi từ Vực Diệt Tiên đến Tầm Tiên trấn.
Trên đường không nghe thấy lời đồn gì à?”
“Lời đồn?”
Đông Phương Mặc nhớ lại rồi nói:
“Có đấy, bọn họ bảo rằng một tháng rưỡi trước.
Vùng Vực Diệt Tiên đột nhiên xuất hiện dị tượng, mây đỏ khắp trời.
Có người còn thấy cả bóng dáng rồng phượng, nói là có dị bảo giáng thế…”
Nói đến đây, Đông Phương Mặc như ý thức được điều gì.
Cậu kinh ngạc cúi đầu nhìn khối Hàn Phách Ngọc đặt dưới đất:
“Chẳng lẽ… chính nó là dị bảo gây ra dị tượng kinh thiên động địa kia?”
Tiểu Bạch, vốn biết rõ nguyên do, khẳng định:
“Chắc chắn là nó gây ra.”
Đông Phương Mặc hơi nghi ngờ:
“Nó có thể gây ra dị tượng kinh thiên động địa như vậy sao?”
“Sao lại không?
Khối Hàn Phách lớn thế này, ngàn năm khó gặp.
Lại còn giúp tĩnh tâm định thần, trấn áp tâm ma…”
Tiểu Bạch nói được một nửa thì như nghĩ ra điều gì, bỗng im lặng.
Đông Phương Mặc cũng nhớ ra một việc.
Người và thú đồng loạt quay đầu nhìn về phía phòng đang trói Diệp Phong.
Đông Phương Mặc:
“Đã có tác dụng như thế, vậy chúng ta mau đem cho a cha dùng đi.”
Tiểu Bạch ngạc nhiên vì sự hào phóng của cậu:
“Ngươi nỡ à?”
Nó từng thấy nhiều người, nhiều chuyện.
Ai có được bảo vật cũng đều sợ bị người khác biết, huống chi còn đem ra cho người khác dùng.
Đông Phương Mặc trông cũng không giống người rộng rãi đến vậy, chẳng lẽ cậu có âm mưu?
“Tất nhiên là nỡ!”
Đông Phương Mặc đường hoàng nói:
“A cha có ơn với ta, ông ấy gặp khó khăn, làm con, ta tự nhiên phải giúp một tay.”
Tiểu Bạch:
“Nói thật đi.”
Đông Phương Mặc thành thật:
“Chỗ dựa khó tìm, mỗi bữa đều có cái ăn hay chỉ ăn no một bữa, ta vẫn phân biệt được.”
Tiểu Bạch:
“Ngươi chắc chắn hắn sẽ là chỗ dựa của ngươi sao?”
“Tất nhiên rồi, ta nhìn người chuẩn lắm.
A cha ta nhìn qua đã biết là rồng phượng trong loài người.
Dù bây giờ ông ấy mất trí nhớ, kinh mạch bị phong.
Nhưng tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.”
Đông Phương Mặc tràn đầy kỳ vọng với cái đùi to mà mình sắp ôm được.
Bên cạnh, A Chiêu nghe xong lời a huynh, lập tức tán đồng:
“Muội cũng nghĩ vậy.”
Đông Phương Mặc giơ ngón tay cái với muội muội:
“Anh hùng cùng chí hướng.”
A Chiêu cong mắt, cười rạng rỡ.
Tiểu Bạch: …
Quả nhiên hai người các ngươi sinh ra khác cha khác nương mà như huynh muội ruột.
Nói làm là làm.
Đông Phương Mặc cầm lấy khối Hàn Phách Ngọc mát lạnh dưới đất.
Nắm tay muội muội đi vào phòng Diệp Phong.
Vừa bước vào phòng, A Chiêu liền chạm phải khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười khổ của Diệp Phong.
Diệp Phong:
“Hình như ta lại gây phiền toái cho các người rồi.”
A Chiêu dừng bước, thấy đôi mắt đen nhánh của hắn, mừng rỡ:
“A cha không biến thành a cha mắt đỏ nữa.”
Tiểu Bạch:
“Có lẽ là do a nương ngươi kịp thời đánh ngất hắn, ngăn hắn nhập ma.”
A Chiêu:
“Vậy lần sau ta thấy có dấu hiệu lạ, ta cũng đánh ngất a cha.”
Tiểu Bạch:
“Ừ, cũng được, cố lên.”
Diệp Phong: …
Đông Phương Mặc cười, đưa khối Hàn Phách Ngọc to bằng bàn tay nam nhân cho Diệp Phong:
“A cha, cho người.”
Diệp Phong cúi đầu nhìn khối ngọc trong suốt.
Ánh lam u tĩnh tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, theo bản năng mở miệng:
“Hàn Phách Ngọc?”
“Đúng, con nhặt trên đường đấy.”
Đông Phương Mặc đầy tự hào.
Ngay sau đó cậu như nhận ra điều gì, có chút mừng rỡ hỏi:
“A cha, người nhận ra cái này?
Có phải nhớ ra điều gì rồi không?”
Diệp Phong nhìn khối Hàn Phách Ngọc trước mắt, lắc đầu:
“Không, chỉ là khi thấy nó, trong đầu ta hiện lên cái tên này.”
Đông Phương Mặc:
“Thế người biết công dụng của nó không?”
Diệp Phong nhíu mày suy nghĩ một lúc, không quá chắc chắn:
“Tĩnh tâm định thần, trừ bỏ tâm ma?”
“Đúng, chính là hiệu quả đó!”
Đông Phương Mặc sờ cằm:
“Chẳng lẽ thấy đồ quen thuộc mới nhớ ra ký ức liên quan.”
Tiểu Bạch:
“Không loại trừ khả năng này.”
Đông Phương Mặc:
“Thế chúng ta có nên đưa a cha đến chỗ người từng đi thử xem sao?”
Tiểu Bạch:
“Hắn đâu có ký ức, ai biết hắn từng đi đâu?”
Người và thú cùng nhìn về phía Diệp Phong, hắn lắc đầu:
“Ta cũng không nhớ.”
“Ta biết có một chỗ!”
Bên cạnh, A Chiêu mắt sáng rực kêu lên.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô, A Chiêu:
“Chính là Vực Diệt Tiên đó, a cha rơi xuống từ Vực Diệt Tiên mà.”
Đông Phương Mặc: …
Tiểu Bạch: …
Diệp Phong trầm ngâm một chút rồi nói:
“Vậy thì đi xem một chuyến.”
Đông Phương Mặc hơi bất ngờ:
“A cha, người thật sự muốn đi?”
Diệp Phong:
“Không thể cứ sống hồ đồ mãi được.”
Đông Phương Mặc:
“Bây giờ bên Vực Diệt Tiên vẫn còn nhiều người.
Nếu giờ mạo hiểm qua đó, chưa chắc sẽ không chọc phải người khó dây vào.
Hơn nữa…”
Ánh mắt cậu rơi vào khối Hàn Phách Ngọc to bằng bàn tay trong tay Diệp Phong:
“Người bây giờ cần mang theo Hàn Phách Ngọc, để khỏi tái nhập ma, nhưng khối này lớn quá.”
Cũng quá bắt mắt rồi.
Chưa biết chừng còn vì nó mà rước họa sát thân.
Lời cậu nói rất có lý, Diệp Phong im lặng.
Đông Phương Mặc nhìn khối Hàn Phách Ngọc to thế, thở dài:
“Nếu lúc ấy ta nhặt được khối nhỏ hơn thì tốt rồi, mang theo cũng tiện.”
A Chiêu:
“Không thể chẻ nhỏ nó ra được sao?”
Mọi người nghe xong đều ngẩn ra.
Ngay sau đó, Đông Phương Mặc vui mừng bế muội muội lên cao khen:
“Không hổ là muội muội của ta, thông minh ghê.
A huynh, a cha với Tiểu Bạch đều không nghĩ ra.”
Quả thật, người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng.
Đúng vậy, sao không chẻ ra thành khối nhỏ chứ?