Ái Phi Của Trẫm Chỉ Muốn Ăn Dưa - Chương 174: Chuyện Lớn Của Quân Vương (4)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:19
Trở lại cung Từ An, sắc mặt của Thái Hậu mới dịu đi đôi chút.
Mấy ngày nay Mục phu nhân vẫn còn ở trong cung, thấy cảnh này thì không khỏi hỏi: “Sao nương nương không để Lan Quân trong cung rồi tự mình nuôi nấng luôn? Thần phụ thấy mấy ngày nay có Lan Quân xuất hiện, tâm trạng của ngài cũng thoải mái hơn rất nhiều mà.”
Thái Hậu hừ nhẹ rồi cười nói: “Ta đã phải nuôi con trai con gái cho gã đàn ông kia mấy chục năm rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn ta nuôi cháu gái thay cho ông ta nữa ư? Con của ai thì tự mình mà nuôi, nếu có người khác làm thay hết thì bọn họ lại ăn no rửng mỡ mất.”
Bởi vì trong điện không có người ngoài, giữa hai chị em cũng không cần phải ngại ngùng gì cho nên Thái Hậu không hề chần chờ mà nói thẳng ra.
Mục phu nhân gật đầu, thở dài: “Cũng phải, ngài suy nghĩ thật thoáng.”
Thái Hậu lại cười khổ: “Ta đã sống trong chốn cung cấm này hơn phân nửa đời người, nếu không suy nghĩ thoáng một chút thì chỉ sợ đã bị nghẹn c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Nói xong câu này, bà ta lại yên lặng thở dài một hơi ——
Tuy nói Thái Hậu đã nghĩ thoáng rất nhiều chuyện, nhưng có một chuyện vẫn khiến bà ta đau đáu trong lòng ——
Nếu Vũ Văn gia không có người nối dõi thì phải làm sao bây giờ?
Tạm không nhắc tới kết quả chẩn đoán của Trương Thắng Khang sau khi bắt mạch cho Nghi tần, hiện giờ nàng đã được Hoàng đế “ưu ái” gần nửa năm, thế mà trong bụng vẫn chưa có động tĩnh gì…
Chuyện này chứng tỏ Hoàng đế thật sự có vấn đề!
Tuy không phải mẹ con ruột, nhưng bởi vì bà ta đã tự mình nuôi lớn Vũ Văn Lan cho nên ít nhiều gì cũng hiểu biết con người của hắn.
Hoàng đế có tính cẩn trọng, sẽ không dễ dàng tin người khác, tuy Thái Hậu cũng có lòng muốn mời Trương Thắng Khang giúp đỡ, nhưng hiện giờ Hoàng đế đang rất đề phòng bà ta, cho nên tuyệt đối sẽ không để Trương Thắng Khang đến gần mình.
Chậc, tuy bây giờ bệ hạ có thể tạm dùng Nghi tần làm bia đỡ đạn để tránh bị người ta nói ra nói vào, nhưng nếu trong thời gian dài mà vẫn không có con nối dõi thì…
Ôi, thật đúng là khiến người ta sốt ruột mà!
Thôi thôi, đành phải xem bệ hạ có thể chống chịu được đến khi nào vậy.
~~
Diêu huyện mã quả nhiên là người thông minh, buổi sáng mới vừa được nhắc nhở xong thì ngay buổi trưa hôm đó – thừa dịp ít người đi lại – hắn ta đã đi đến gặp Khương ngự y.
Nghe nói Khương ngự y nghe xong lập tức bắt mạch, kiểm tra và kê thuốc cho hắn ta ngay, chờ trở về trong phủ, Diêu huyện mã vô cùng ngoan ngoãn uống thuốc theo lời dặn của ông ấy.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì không qua bao lâu, hắn ta sẽ có thể “oai phong hùng dũng” được như xưa rồi.
Yến Xu đang đớp dưa với hệ thống, thấy cảnh này cuối cùng cũng yên lòng, đúng lúc này linh cảm lại đổ xô tới cho nên nàng quyết định bắt tay vào viết thoại bản mới luôn.
Chậc chậc, nhân vật chính lần này cứ mượn ý tưởng từ Diêu huyện mã đi, viết về một chàng thanh niên dù phải trải qua vô vàn khó khăn nhưng vẫn kiên trì phấn đấu tới cùng, đến cuối thành công rước được mỹ nhân về nhà.
Nhưng mà có lẽ là do dạo gần đây lười biếng thành thói, nàng viết từ buổi chiều cho tới tận ban đêm mà chỉ mới viết được phần mở đầu.
Đáng tiếc không đợi nàng ấp ủ được cảm hứng sáng tác thì Hoàng đế đã tới rồi.
… Thật ra tối nay Vũ Văn Lan muốn đến đây từ sớm cơ.
Ngặt nỗi các đại thần cứ liên tiếp vào cung để bẩm báo công tác làm hắn bận rộn đến tận giờ Tuất mới có thể ngơi tay.
Trước khi đến hắn còn cố ý tắm rửa và thay quần áo ở cung Càn Minh, sau đó ôm tâm trạng thích thú vội vàng đi nhanh lại đây.
Nào biết chờ tới khi đến điện Cam Lộ, hắn mới phát hiện Yến Xu vẫn còn đang ngồi trầm tư suy nghĩ ở trước bàn.
Vũ Văn Lan sửng sốt: “Nàng đang làm gì thế?”
Yến Xu không hề nhận ra hắn đã tới, chỉ theo bản năng đáp: “Thần thiếp định viết một quyển thoại bản mới, có điều đang bị kẹt cốt truyện ạ.”
Kẹt cốt truyện?
Có vẻ đây là một thuật ngữ chuyên nghiệp nào đó, người ngoài nghề như hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nhưng lúc này Vũ Văn Lan lại không còn tâm trạng đâu mà hiếu kỳ, hắn thử khuyên nhủ: “Nếu không nghĩ ra thì chúng ta cứ gác nó sang một bên đi, nói không chừng sau khi ngủ một giấc dậy xong thì lại đột nhiên ngộ ra thì sao.”
Hắn nói tiếp: “Lại đây nào, chúng ta nghỉ sớm thôi.”
Sau đó lập tức kéo nàng đến mép giường.
Thấy hắn đã bắt đầu cởi áo chuẩn bị đi ngủ, Yến Xu vội nói: “Thần thiếp còn phải đi tắm gội một phen, bệ hạ cứ lên giường trước đi ạ.”
Nhưng Yến Xu mới vừa nói xong, còn chưa kịp quay người thì đã bị Vũ Văn Lan giữ chặt, hắn mập mờ đánh tiếng: “Không tắm gội cũng không sao…”
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy.
Nhưng mà Yến Xu lại hoàn toàn không ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, nàng nhíu mày nói: “Không được đâu ạ, nếu không tắm gội thì thần thiếp sẽ cảm thấy không thoải mái, bệ hạ chờ một lát nhé, thần thiếp sẽ xong ngay.”
Nói xong, nàng không chút chần chừ đi thẳng tới phòng tắm.
Vũ Văn – đã sắp không kiềm chế nổi – Lan: “…”
Sao nàng ấy lại không sốt ruột gì cả vậy?
Thôi vậy, dù gì hắn cũng là bậc quân vương, làm chuyện gì cũng không thể quá mức vội vàng.
Huống hồ hắn đã chờ lâu như thế rồi, bây giờ có chờ thêm một chút cũng không sao.
Nghĩ như thế, hắn đành phải cởi áo nằm lên giường trước chờ nàng.
Không biết qua bao lâu, mỹ nhân cuối cùng cũng đã tắm xong, da thịt nàng trắng như tuyết, hai gò má ửng hồng trông vô cùng xinh đẹp.
Vũ Văn Lan tham lam nhìn nàng, chỉ chờ nàng đi đến sà vào trong lòng n.g.ự.c của mình.
Nào biết lại thấy nàng không chút chần chờ mà đi tới… trước kính để chải đầu.
Nàng chải thật chậm, dưới bàn tay của nàng, mái tóc đen dài dần biến thành một dải lụa mượt mà.
Kế đó, nàng lại bắt đầu thoa một loại kem dưỡng thơm gì đó lên mặt và cổ, tiếp theo là tới phần tay.
Nàng thoa rất cẩn thận, từ mu bàn tay cho đến cổ tay và các ngón tay, động tác vô cùng tỉ mỉ.
Vũ Văn Lan đã cạn sạch kiên nhẫn, hắn xốc chăn đi xuống giường, dứt khoát ôm nàng vào trong ngực.
Yến Xu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, chờ đến khi phản ứng lại, nàng hoảng sợ phát hiện mình đã nằm ở trên giường.
Người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn nàng, dùng chất giọng trầm trầm hỏi: “Nàng đang trêu đùa Trẫm đấy à?”
Yến Xu: “…”
“Thần thiếp nào có ạ.”
Trêu cái gì cơ chứ?
Nàng nói: “Đây chỉ là quá trình chăm sóc da bình thường thôi mà ạ.”
Nói xong, nàng chợt nhớ ra là mình chưa bôi son dưỡng cho môi, thế là chuẩn bị xuống giường, nào biết còn chưa kịp nhúc nhích thì đã bị hắn ôm vào lòng rồi hôn sâu…
Nụ hôn dài lâu khiến đầu óc nàng như bay lên chín tầng mây, cả người cũng mềm nhũn…
Nhưng dù là thế thì nàng vẫn chưa hiểu được sắp xảy ra chuyện gì, chờ nụ hôn này chấm dứt, Yến Xu mới tủi thân thỏ thẻ với hắn: “Bệ hạ ơi, hôm nay chúng ta nghỉ một bữa được không? Tay của thần thiếp mỏi quá…”
Chậc, mỗi lần nhớ lại những gì xảy ra hôm qua là bàn tay của nàng nó muốn khóc luôn rồi.
Nhiều khi lý do hôm nay không viết được gì là do hôm qua đã dùng tay quá độ cũng nên.
Hừ.
Vũ Văn Lan: “…”
