Âm Phủ Thần Thám - Chương 140
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:44
Chúng tôi tới phòng khám phụ khoa nơi Khúc Đình Đình làm việc. Các khoa khác thì vắng vẻ, nhưng ở đây bệnh nhân lại xếp thành hàng dài.
Tôi hỏi một cô gái đang đứng xếp hàng, bác sĩ khám bệnh là ai, cô ta nói: "Bác sĩ Trình. Lúc lấy số thứ tự anh chưa nghe tên sao? Ông ấy chính là bác sĩ sản phụ nổi tiếng cả nước. Tôi sáng sớm đã phải bắt chuyến xe sớm nhất từ dưới huyện lên đây khám bệnh đó."
Tôn Băng Tâm hỏi: "Bác sĩ Trình là Trình Á Huy phải không?"
Người kia đáp: "Đúng!"
Băng Tâm nói cho chúng tôi Trình Á Huy hiện đang là giảng viên trong trường của cô ấy. Năm nay mới ngoài 30, độc thân, đẹp trai phong độ, tay nghề cao, đã từng đăng nhiều bài báo về y học, từng làm việc ở một bệnh viện hạng ba ở tỉnh nọ, sau đó lại bị điều chuyển tới đây. Nhưng bác sĩ nổi tiếng thì dù đi đâu cũng có bệnh nhân tìm tới.
Tôi hỏi: "Một người tài giỏi như vậy sao lại bị điều đến đây?"
"Ý anh là bệnh viện Đại học Y không tốt bằng sao?" Băng Tâm bĩu môi.
Tôi cười khổ: "Nhưng cũng không thể so sánh với bệnh viện hạng ba được."
Tôn Băng Tâm nói, “Em nghe nói hình như anh ta có một đoạn quá khứ không mấy hay ho.” Cô kể tiếp, “Anh ta từng cặp kè với một nữ bệnh nhân đã có gia đình. Chồng của người phụ nữ đó lại là một lãnh đạo lớn, sau khi chuyện bại lộ, ông ta tới bệnh viện làm ầm ĩ, đòi xử lý anh ta. Trình bác sĩ không còn cách nào khác đành phải viết đơn từ chức. Hồi đó, có một sư tỷ khóa trên của em từng thầm thương trộm nhớ anh ta, sau khi biết chuyện này liền vỡ mộng hoàn toàn.”
Tiểu Đào nhíu mày, “Tôi ghét nhất loại đàn ông cặn bã như vậy.”
Đúng lúc này, Khúc Đình Đình bước ra gọi người kế tiếp vào khám. Tiểu Đào nói, “Không được, ở đây còn quá nhiều người. Chúng ta trực tiếp xông vào thôi.”
Thế là chúng tôi cùng nhau cưỡng ép bước vào, khiến hàng người đang xếp hàng không khỏi khó chịu. Bác sĩ Trình quả thực có vẻ ngoài khá điển trai, đeo một cặp kính cận trông rất trí thức. Trông thấy bốn người chúng tôi, anh ta hơi giật mình, hỏi, “Ai là người cần khám vậy?”
Giọng nói của anh ta rất ấm áp và quyến rũ. Tôi đoán chừng những phụ nữ tới đây khám bệnh, phần lớn không phải vì tay nghề của anh ta, mà là để gặp vị bác sĩ đẹp trai, phong độ này.
Ngày trước, ở huyện của tôi, có một cô y tá vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt tựa như minh tinh. Điều đó khiến vài thanh niên trẻ thường xuyên tới khám bệnh. Thậm chí có người còn vì muốn được gặp cô ấy thường xuyên mà tự đánh gãy chân mình. Có thể thấy tâm háo sắc này ai ai cũng có.
Tiểu Đào giơ thẻ ngành ra, “Chúng tôi là cảnh sát, đến điều tra một số chuyện.”
Bác sĩ Trình mời chúng tôi ngồi, ngón tay đan chéo vào nhau, bình tĩnh hỏi, “Tôi có thể giúp các anh, chị điều gì?”
Tiểu Đào đưa cho anh ta xem ảnh của ba nạn nhân. Lúc bác sĩ Trình xem ảnh, tôi để ý thấy Khúc Đình Đình đứng cạnh có vẻ hơi căng thẳng.
Bác sĩ Trình nói, “Ba người này trước đây đều là bệnh nhân của tôi. Sao vậy, họ xảy ra chuyện gì?”
Nghe câu này, tôi lập tức ý thức được đã có manh mối. Tiểu Đào nói, “Họ đã bị sát hại.”
“Cái gì?!” Bác sĩ Trình hoảng sợ thốt lên, “Là ai giết?”
Tiểu Đào từ tốn, “Nếu như đã biết hung thủ là ai, chúng tôi đã không phải tới đây rồi. Xin hỏi anh có quan hệ đặc biệt gì với ba người họ không?”
Bác sĩ Trình đẩy gọng kính, cười khẩy, “Tiểu thư cảnh sát, không phải cô đang nghi ngờ tôi đấy chứ?”
“Đây là điều tra theo thông lệ thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều.” Tiểu Đào trấn an.
Bác sĩ Trình đáp, “Chúng tôi chỉ là bác sĩ và bệnh nhân của nhau thôi.”
Tôi để ý thấy tay anh ta đang vân vê vải quần, tai hơi đỏ lên, rõ ràng là đang nói dối. Lập tức tôi hỏi, “Bác sĩ Trình, anh sống ở đâu?”
“Tôi chưa mua nhà ở đây, hiện đang ở tạm ký túc xá của trường Y. Sao vậy?” Bác sĩ Trình tò mò nhìn tôi.
Tôi cười khẩy, “Nếu tôi đoán không sai, sáng nay có một phụ nữ thuê nhà nghỉ gần trường, sau đó đã gọi anh tới. Cô ta là Tiểu Vân.”
Bác sĩ Trình sợ hãi, “Làm sao cô biết?” Nhưng rất nhanh thái độ của anh ta thay đổi, “Không có chuyện này.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, người mà Tiểu Vân muốn đợi chính là anh ta. Kết quả là bị anh ta cho leo cây, mới phải gọi Vương công tử thế thân, thiếu chút nữa thì Vương công tử đã phải gánh trên lưng tội g.i.ế.c người.
Nhưng anh ta thật sự không tới sao? Tôi hơi nghi ngờ.
Tôi nói, “Xem ra anh rất bận rộn, án mạng xảy ra ngay gần đây mà anh cũng không hề hay biết. Sáng nay Tiểu Vân c.h.ế.t trong nhà nghỉ gần trường đó.”
Bác sĩ Trình toát mồ hôi lạnh, nói, “Vậy thì có liên quan gì tới tôi? Tôi thừa nhận bệnh nhân tên Tiểu Vân này có cảm tình với mình, nhưng cho tới giờ tôi vẫn chưa hề đáp lại. Từ chối tình cảm cũng coi là có tội à?”
Hoàng Tiểu Đào hỏi, “Sáng nay từ 9h đến 10h30, anh có bằng chứng vắng mặt không?”
Bác sĩ Trình cười lớn, “Cả sáng nay tôi ở phòng mạch, thời gian đi vệ sinh cũng không có. Không tin cô cứ hỏi y tá Khúc.”
Tôi nói, “Quan hệ của ba nạn nhân với anh chắc cũng không hề đơn giản nhỉ.”
Bác sĩ Trình nổi giận đùng đùng, “Tiểu ca, anh tự mình đoán bừa, tôi sẽ kiện anh tội vu khống. Tôi có thể thề với đạo đức nghề nghiệp của mình rằng những người bước vào phòng khám này là bệnh nhân của tôi, và không liên quan gì tới tôi sau khi bước ra khỏi cửa.”
Tôi vẫn mỉm cười đầy châm chọc, “Đạo đức nghề nghiệp của anh sao? Nguyên nhân năm đó anh bị đuổi việc ở bệnh viện tuyến đầu chắc hẳn không ít người biết.”
Bác sĩ Trình đỏ mặt tía tai, “Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Các anh cảnh sát định không cho người ta cơ hội hối cải làm lại cuộc đời sao? Tôi thề ba người này không có bất kỳ quan hệ riêng tư nào với tôi. Tiểu Vân cũng chỉ là đơn phương thầm mến, trước giờ tôi chưa hề đáp lại. Không tin cô cứ hỏi y tá Khúc.”
Câu này gần như là câu cửa miệng của anh ta. Khúc Đình Đình bên cạnh lặng lẽ gật đầu.
Tôi ý thức được, Khúc Đình Đình này đối với bác sĩ Trình là nói gì nghe nấy. Vừa nãy cô ta nói không gặp ba nạn nhân có thể là đang che giấu thay cho Trình Á Huy. Vị bác sĩ họ Trình này nhất định có vấn đề.
Bác sĩ Trình hạ lệnh tiễn khách, “Làm phiền mấy người rồi, tôi còn phải làm việc. Bên ngoài còn rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng.”
Tiểu Đào nói, “Được, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Đi thong thả, không tiễn!” Bác sĩ Trình nghiêm mặt nói.
Đột nhiên Tôn Băng Tâm chớp mắt ngưỡng mộ, nắm hai tay lại nói, “Bác sĩ Trình, chuyện điều tra là chuyện điều tra, tôi vẫn muốn nói với anh một câu: Anh thật đẹp trai, cứ như thể một ngôi sao điện ảnh vậy!”
Những lời này có vẻ Trình Á Huy sớm đã nghe chán tai, anh ta mỉm cười nói, “Cám ơn! Cô cũng rất dễ thương.”
Băng Tâm nài nỉ, “Anh có thể cho tôi xin số điện thoại không?”
Bác sĩ Trình rút ra một tấm danh thiếp. Tôn Băng Tâm hào hứng nhận lấy, “Thực ra tôi không phải cảnh sát, tôi là sinh viên đại học Y. Vị này là chị họ của tôi. Rảnh rỗi tôi có thể gặp riêng anh để hỏi vài vấn đề chuyên môn được không?”
Khóe mắt bác sĩ Trình ánh lên ý cười. Có điều, khi anh ta để ý thấy chúng tôi vẫn còn ở đây, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói, “Chỉ hỏi về chuyên môn thôi đấy. Còn những chuyện khác thì xin miễn.”
Tôn Băng Tâm cứ như một cô gái đang say nắng, cười rạng rỡ đầy mãn nguyện, miệng không ngớt lời cảm ơn. Sau đó, chúng tôi cũng cáo từ.
Sau khi ra khỏi cửa, Vương Đại Lý nhăn nhó, chậc lưỡi: "Tôn đại tiểu thư, không thể ngờ cô lại có bộ dạng mê trai như vậy. Cô thích kiểu người này à?"
Tôn Băng Tâm đáp: "Không phải, vừa rồi tôi chỉ đang dò xét hắn thôi."
Vương Đại Lý nói: "Còn cần gì dò xét nữa, hai cô vừa ló mặt vào, mắt hắn đã sáng rực lên rồi, rõ ràng là một tên háo sắc chính hiệu."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Tôi cũng thấy nhân cách gã này có chút vấn đề."
Tôn Băng Tâm đưa tấm danh thiếp ra: "Tiểu Đào tỷ tỷ, cái này có thể giúp gì không?"
Tiểu Đào nói: "Không cần đâu, cảnh sát phá án làm gì có chuyện vòng vo tam quốc như phim ảnh. Cô xem phim nhiều quá rồi đấy... Cơ mà diễn xuất của cô không tệ đâu, có khi có thể làm mật thám cho cảnh sát được đấy."
Tôn Băng Tâm khúc khích cười, lời nói của Tiểu Đào quả thực nghe rất bùi tai, chẳng trách bản thân cô ấy cũng là một "diễn viên" xuất sắc.
Tôi nói: "Mọi người có chú ý tới một chuyện không, vừa nãy Băng Tâm diễn vai nữ sinh mê trai, ánh mắt của Khúc Đình Đình thật sự rất lạ, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy."
Tôn Băng Tâm kinh ngạc: "Thật á? Có chuyện này sao?"
Tiểu Đào nhíu mày: "Tôi cũng để ý đấy chứ. Với trực giác của phụ nữ, tôi dám chắc Khúc Đình Đình này có ý với Trình Á Huy rồi. Còn về phần họ Trình... liệu có 'ăn cỏ gần hang' hay không thì phải điều tra thêm."
Vương Đại Lý cười phá lên: "Trừ khi hắn bị mù! Nhìn cái bản mặt xanh lè như quái vật kia, ai mà dám hôn chứ. Đến cả người c.h.ế.t cũng còn xinh đẹp hơn cô ta gấp bội."
Cả hai đồng loạt trợn mắt lườm nguýt, khiến Đại Lý phải vội vàng cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ.
Tiểu Đào nói tiếp: "Cả ba nạn nhân đều từng là bệnh nhân của Trình Á Huy. Chuyện này chắc chắn không thể là trùng hợp được. Giả sử hắn ta là hung thủ, mọi người nghĩ động cơ của hắn là gì?"
Vương Đại Lý nói: "Nhất định là lợi dụng bệnh nhân của mình, sau đó sợ chuyện bại lộ nên đã g.i.ế.c người diệt khẩu."
Tôi thấy suy đoán này hơi gượng ép. Bàn tới bàn lui, chúng tôi vẫn không thể tìm ra động cơ thực sự của Trình Á Huy. Đối phương đã chủ động tiếp cận, dĩ nhiên không thể vì tỏ tình không thành mà ra tay sát hại.
Chẳng lẽ nạn nhân đã biết được bí mật động trời nào đó của hắn mà không thể tiết lộ cho ai, hoặc hắn có một sở thích biến thái, quái đản nào đó chăng?
Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nói: "Nói tóm lại, trước mắt cứ rút hết cảnh sát về, nhưng vẫn phải theo dõi sát sao Trình Á Huy."