Âm Phủ Thần Thám - Chương 191
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:47
Ăn cơm đến hơn tám giờ, Băng Tâm vẫn chưa đến. Tôi nói với Tiểu Đào: "Để tôi qua trụ sở xem Băng Tâm thế nào."
Tiểu Đào gọi tôi lại, đưa một hộp thức ăn bảo tôi mang theo. Tôi cười: "Cô cũng thật quan tâm đến cô ấy đấy chứ."
Cô bĩu môi: "Trong đội chỉ có hai người con gái, tôi không quan tâm cô ấy thì ai vào đây mà quan tâm?"
Phong quận trưởng vội xen vào: "Ôi chao, đưa một hộp cơm thôi mà Tống thần thám còn cần đích thân đi sao, để tôi sai người khác đi là được rồi."
Tôi nói: "Cứ để tôi đi, trước khi đến đây, cha của cô ấy đã dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cô ấy cẩn thận."
Hoàng Tiểu Đào bổ sung: "À, quên chưa nói, cha của Tôn pháp y chính là Tôn Lão Hổ."
Cái ly trong tay Phong quận trưởng tí nữa thì rơi xuống, ông ta vội vàng đứng dậy kêu lên: "Sao mọi người không nói sớm? Ôi chao, thật là ngại quá đi thôi!"
Phong cục trưởng yêu cầu chúng tôi cùng đi. Tôi, Tiểu Đào, Vương Nguyên Thạch và ông ta đến phòng giữ xác. Lúc này, Băng Tâm đang tập trung nghiên cứu đống xương người. Cảnh sát Trần cũng có mặt ở đó, Phong cục trưởng vội vàng xu nịnh: "Tôn tiểu thư, thật có lỗi, thật có lỗi. Cô mau ăn cơm đi, rồi lát nữa làm tiếp."
Tôn Băng Tâm ngạc nhiên nhìn chúng tôi, không hiểu tại sao Phong cục trưởng đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Tôi bảo Băng Tâm ăn cơm, nhưng cô ấy nói cứ để đó lát nữa ăn. Giờ cô ấy đang dồn tâm sức vào vụ án phân xác, thề rằng chưa tìm ra manh mối thì sẽ không bỏ cuộc.
Đống xương tổng cộng có sáu trăm mảnh. Ngoài những dấu vết do hung thủ gây ra, còn có cả sự phá hoại của chó hoang. Lúc phát hiện thi thể, có hai con ch.ó hoang đang tranh nhau một khúc xương đùi. Khi đào lên, t.h.i t.h.ể đã không còn nguyên vẹn.
Tôi hỏi cô ấy có phát hiện gì không.
Băng Tâm ngồi dậy nói: "Dựa vào chất lượng xương, tôi đoán đây là một nam giới chừng ba mươi tuổi, có lẽ là một người lao động chân tay trong thời gian dài. Tuy nhiên, việc khám nghiệm quá khó khăn, những kiến thức học được trong sách vở hoàn toàn vô dụng."
Tôi nói: "Thế này đi, ngày mai anh sẽ cho em được chứng kiến tài năng, đảm bảo trong vòng một giờ sẽ sắp xếp lại thành hình hài một con người."
Băng Tâm kích động: "Anh Tống Dương, anh đừng vòng vo nữa, em muốn xem ngay bây giờ!"
Tôi lắc đầu: "Không, còn cần chuẩn bị thêm một chút."
Tôi lấy tờ giấy, viết một danh sách rồi giao cho cảnh sát Trần, nhờ cậu ta đi mua những thứ trên đó, toàn là mấy vị thuốc bắc.
Tôn Băng Tâm bắt đầu ăn cơm, hoàn toàn chẳng mảy may bận tâm đến hoàn cảnh xung quanh. Tôi có cảm giác bốn năm học pháp y đã thay đổi cô ấy rất nhiều. Trước đây trông thấy một con gián còn giật mình hoảng hốt, nhưng bây giờ cô ấy có thể thản nhiên ăn cơm ngay cạnh đống xương người.
Phong cục trưởng thì đang cố gắng bù đắp thái độ thiếu sót ban đầu, ân cần hỏi han Băng Tâm. Ông ta còn định sắp xếp cảnh sát viên đi theo chăm sóc, khiến cô ấy vừa buồn cười vừa khó xử.
Tôi nói: "Phải rồi, dù gì cũng đã tới đây, nhân tiện xem qua t.h.i t.h.ể của vụ án thứ hai."
Phong cục trưởng nhăn mặt nói: "Thi thể đó đã sớm bị mang đi hỏa táng rồi. Là do người thân nhất quyết yêu cầu, người dân ở đây có tư tưởng khá bảo thủ, họ rất coi trọng việc 'nhập thổ vi an' (an táng xuống đất), điều này khiến công việc của chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn."
Chỉ một lát sau, cảnh sát Trần mang những thứ mua được về, chúng tôi quay lại khách sạn trước.
Ngày đầu tiên, ai nấy đều tươi tắn. Vài cảnh sát ở trong phòng chơi bài, tôi và Vương Nguyên Thạch ở chung một phòng. Ông ta nằm trên giường uống rượu, không nói một lời. Tôi dĩ nhiên cũng đã sớm quen với tính cách đó của ông ta rồi. Tôi ngồi lướt web, tình cờ nghe thấy tiếng pháo hoa vọng lại từ bên ngoài. Đã gần nửa đêm, hóa ra ngày mai là Giao thừa, là năm mới. Tôi chợt thấy nhớ nhà.
Lúc này, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng kính vỡ, theo sau là một loạt còi báo động chói tai inh ỏi. Vương Nguyên Thạch nhảy từ trên giường xuống, vội thò cổ ra ngoài cửa sổ: "Không ổn, có kẻ đập xe chúng ta rồi!"
Tôi giật mình: "Đi, xuống xem sao."
Cả hai nhanh chóng mặc vội quần áo. Lúc chạy qua phòng Tiểu Đào, nghe tiếng cô ấy hỏi: "Vương thúc, xe của ai bị phá?"
Vương Nguyên Thạch nói: "Trời tối không nhìn rõ."
Hoàng Tiểu Đào thò tay qua khe cửa, đưa cho một cái chìa khóa: "Mấy tên nhóc này, xe cảnh sát mà chúng cũng dám phá hoại. Mau lái xe của tôi đến chỗ có camera đi!"
Tôi có chút bất mãn: "Chút chuyện nhỏ này cũng bắt Vương thúc làm sao? Cô không tự làm được à?"
"Tôi chưa mặc quần áo mà!" Tiểu Đào nói. Bên trong vang lên tiếng Tôn Băng Tâm cười khúc khích, thì ra hai cô gái vừa tắm xong, đang nằm trò chuyện trên giường.
Chúng tôi xuống bãi đậu xe, cảnh tượng thật thê thảm, mấy chiếc xe đều bị đập vỡ cửa kính, bao gồm cả xe của Tiểu Đào. Tôi nhìn bốn phía, không thấy bóng người nào, nghiến răng nói: "Bọn này quả là ngông cuồng!"
Chúng tôi lên khách sạn báo cho Tiểu Đào biết, cô ấy bên trong tức giận mắng lớn: "Khốn kiếp, xe của tôi cũng bị phá sao? Mai tôi sẽ gọi người đến lấy vân tay, không bắt được lũ hỗn đản đó thì không xong đâu!"
Tôi hỏi Vương Nguyên Thạch: "Vương thúc, ông nghĩ ai làm chuyện này?"
Vương thúc đáp không chút do dự: "Là đám côn đồ lặt vặt trong vùng thôi."
Trước đây tôi từng nghe nói rằng người dân ở những địa phương nhỏ thường rất bài xích người lạ. Có khi cảnh sát về bắt nghi phạm, tất cả người trong thôn đều bao che, không ngần ngại gây ra bạo lực quy mô lớn, thậm chí còn dám đẩy cả xe cảnh sát xuống cống. Trước những chuyện như vậy, cảnh sát cũng đành bó tay, đơn giản là vì "cường long bất áp địa đầu xà" (rồng mạnh cũng khó thắng rắn đầu làng).
Hầu hết người dân trong huyện đều có quan hệ họ hàng với nhau, hiển nhiên việc chúng tôi bắt người sẽ rất khó khăn. Hôm nay Phong cục trưởng tổ chức buổi tiếp đón long trọng, cả huyện đều biết chúng tôi đang ở đây.
Cả đêm, chúng tôi phải ngủ trong tâm trạng lo lắng đề phòng. Rạng sáng hôm sau, Tiểu Đào đi tìm Phong cục trưởng phản ánh tình hình. Ông ta vỗ n.g.ự.c cam đoan tiền sửa xe cứ để bên họ chịu trách nhiệm, hơn nữa nhất định sẽ bắt được kẻ gây ra chuyện này.
Tôi mượn một căn phòng trống để bắt đầu "luyện dược". Sau ba giờ, nước thuốc đã được nấu xong. Thành phần của loại nước thuốc này không quá quan trọng, cái chính là khối lượng riêng của nó. Sau đó tôi hỏi cảnh sát Trần quanh đây có ao hay hồ gì đó không, cậu ta nói gần đây chỉ có một hố vôi bỏ hoang ở công trường xây dựng. Tôi bảo cậu ta dẫn tôi tới đó.
Băng Tâm, Tiểu Đào và Vương thúc cũng cùng đi, Băng Tâm còn mang theo túi xương bị chặt của nạn nhân. Tới hố vôi bỏ hoang, tôi bảo cảnh sát Trần đổ nước vào. Khi nước lên đến một phần tư thì bảo dừng, rồi đổ một ít nước thuốc vào.
Sau đó lại đổ nước, cứ đạt một phần tư lại thêm nước thuốc vào, cho tới khi đầy hố mới thôi.
Tôn Băng Tâm đứng một bên nhìn chăm chú, ánh mắt đầy tò mò, nói: "Anh Tống Dương, anh đang thể hiện 'tuyệt kỹ' gì vậy?"
Tôi giải thích: "Nước thuốc này gọi là 'lượng cốt thủy', có trọng lượng riêng gần tương đương với xương cốt con người. Em xem này!"
Tôi cầm một mẩu xương ném xuống. Khúc xương chìm hẳn xuống đáy, Băng Tâm chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Có gì đâu chứ?" Mấy cảnh sát xung quanh lén che miệng cười trộm tôi.
Tôi không bận tâm, đáp lại: "Anh sẽ ném một mẩu xương nữa cho em xem."
Tôi ném một mẩu xương nữa, lần này khúc xương nổi lơ lửng trong dung dịch hóa học. Mọi người mới ngỡ ngàng kinh ngạc. Tôi ra lệnh: "Đổ hết vào!"
Hai cảnh sát tiến tới, mang những túi xương, đổ toàn bộ vào trong hố. Những mảnh xương trong hố chậm rãi nổi lên, cuối cùng lơ lửng ở những tầng riêng biệt, rõ rệt. Tôi chỉ tay vào, giải thích: "Trên cùng là xương sọ, tiếp đến là xương ngón tay và ngón chân, dưới nữa là xương đùi, cánh tay và xương chậu, dưới cùng là xương còn lại trong cơ thể. Thế này thì có thể lắp ráp lại thành một bộ hài cốt hoàn chỉnh rồi!"
Băng Tâm phấn khích vỗ tay bôm bốp: "Thật quá tài tình! Như vậy đã bớt đi 3/4 thời gian, không, phải nói là còn hơn 3/4 nữa!"
Tôi dùng lưới vớt những mẩu xương theo đúng thứ tự từng tầng, chỉ một giờ tôi với Băng Tâm đã ghép nối lại một bộ hài cốt hoàn chỉnh. Tuy trông có vẻ chắp vá đôi chút, nhưng nhìn bộ hài cốt dần thành hình, tôi vẫn không khỏi dâng lên cảm giác mãn nguyện sâu sắc.
Tuy nhiên, bộ hài cốt không hoàn chỉnh, tay trái thiếu hai ngón tay.