Âm Phủ Thần Thám - Chương 198
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:47
Hoàng Tiểu Đào nhíu mày, khó hiểu: "Dần dần hình thành án g.i.ế.c người hàng loạt, là có ý gì?"
Tôi nói: "Đầu tiên, có những kiểu g.i.ế.c người hàng loạt nào?"
Tiểu Đào ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Biến thái, tự thỏa mãn, hoặc làm theo mệnh lệnh."
Án g.i.ế.c người hàng loạt phân thành rất nhiều tiêu chuẩn, những điều cô vừa nói chỉ là về động cơ gây án. Tôi nói: "Sát thủ hàng loạt luôn có 'dấu ấn' riêng: nhắm vào những người có đặc điểm tương đồng và dùng cùng một thủ pháp để ra tay. Váy đỏ, hủy hoại gương mặt, phụ nữ trẻ đẹp – ba đặc điểm này khiến chúng ta nghĩ đây là vụ g.i.ế.c người hàng loạt, nhưng thực chất không phải."
Hoàng Tiểu Đào sốt ruột giục: "Tống Dương, anh đừng vòng vo tam quốc nữa, nói thẳng ra đi!"
Tôi nói: "Đây là một vụ g.i.ế.c người hàng loạt không điển hình. Hung thủ vô tình đoạt mạng một người, sau đó, vì sợ bị lộ, đã dựa theo mô típ tương tự để ra tay với thêm vài nạn nhân nữa, nhằm che giấu tội ác và tạo ra một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt giả, mục đích là tung hỏa mù, đánh lạc hướng cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra: "À, em hiểu rồi. Ba vụ án sau này chỉ là để đánh lạc hướng cảnh sát."
Tôi gật đầu: "Án mạng thứ nhất là ngẫu nhiên. Lần đầu ra tay, bọn họ còn quá nhiều sơ hở. Trong lúc hoảng loạn, đã lỡ sơ suất không cởi chiếc váy đỏ của nạn nhân. Chính điều này lại tình cờ trùng khớp với truyền thuyết dân gian về nữ quỷ. Dân chúng bắt đầu xôn xao bàn tán. Hung thủ liền nắm bắt cơ hội này, dựa vào câu chuyện hoang đường kia để tiếp tục ra tay, từ đó dần hình thành một 'thương hiệu' g.i.ế.c người hàng loạt."
Hoàng Tiểu Đào thốt lên: "Quả nhiên cặp vợ chồng thợ may có khả năng là hung thủ rất cao rồi! Theo anh thì ban đầu tại sao họ lại ngẫu nhiên sát hại em dâu mình?"
Tôi nói: "Cụ thể thì tôi không rõ, nhưng tôi có cảm giác chưa chắc đã là vật cứng đập vào gáy. Có thể nạn nhân chỉ ngã ngửa ra sau, đập đầu vào vật cứng nào đó. Vụ án đầu tiên rất có thể không phải là một vụ mưu sát mà chỉ đơn thuần là một tai nạn không mong muốn."
Tiểu Đào hỏi: "Vậy sao còn phải g.i.ế.c Tào Đại Tráng?"
Xem ra cô ấy cũng giống tôi, đã nhận định hai vụ án có liên quan, hung thủ chung rất có thể là hai vợ chồng thợ may. Tôi thản nhiên nói ra bốn chữ: "Giết người diệt khẩu!"
"Tào Đại Tráng rất có thể đã biết bí mật của họ. Nhưng vì là đàn ông, hắn không thể bị 'sao chép' theo mô típ các vụ án trước đó. Hơn nữa, danh tính của Đại Tráng không thể bị lộ, nên vụ c.h.ặ.t x.á.c đã xảy ra."
Có thể nói vụ c.h.ặ.t x.á.c mới là điểm đột phá của cả bốn án mạng. Biết được quan hệ của Đại Tráng và Trương Cường, mọi chuyện lập tức sáng tỏ.
Nhưng trước mắt cũng chỉ mới là suy luận. Mặc dù hiện tại tôi và Tiểu Đào đều nghi ngờ cặp vợ chồng này chính là hung thủ, nhưng chưa có bằng chứng xác đáng, chúng ta tuyệt đối không thể hành động tùy tiện.
Tôi nhớ, ban đầu bác sĩ pháp y Tần cũng từng nhận định Ngô Mỗ có khả năng rất cao là hung thủ. Chính suy nghĩ đó đã từng bước từng bước tạo ra một vụ án oan, đẩy người vô tội vào chỗ chết. Trực giác là một vũ khí sắc bén của điều tra viên, nhưng đôi khi, nó cũng chính là con d.a.o hai lưỡi.
Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Có cần cử người theo dõi cặp vợ chồng này không?"
Tôi lắc đầu: "Tạm thời chưa cần. Trước tiên cần bí mật điều tra hồ sơ bệnh án của Lý Cầm, xem cô ta có tiền sử bệnh tâm thần không?"
Hoàng Tiểu Đào cười khúc khích, ánh mắt đầy tò mò: "Sao tự nhiên anh lại điều tra chuyện này? Rốt cuộc anh đang ủ mưu gì thế?"
Tôi nói: "Có lẽ đây là điểm đột phá quan trọng của vụ án. Nó có thể sẽ chứng minh suy luận của chúng ta là sai đấy. Cô cứ điều tra trước đi."
Tạm thời không có gì để làm. Tôi định về khách sạn nghỉ ngơi. Vừa ra đến cửa, tôi đã gặp Quận trưởng Phong đang dẫn theo một người đàn ông trung niên hơi mập mạp. Anh ấy giới thiệu với chúng tôi: đây là Chủ tịch huyện Từ. Chủ tịch Từ nghe nói có chuyên gia từ thành phố về khảo sát công việc, liền ngỏ ý muốn mời cơm tối nay, hy vọng chúng tôi không từ chối.
Hoàng Tiểu Đào nhíu chặt mày, kéo Quận trưởng Phong ra một góc: "Hôm qua ông hứa sẽ toàn lực hỗ trợ chúng tôi phá án, vậy mà hôm nay lại muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện này?"
Quận trưởng Phong khó xử đáp: "Tấm thịnh tình của Chủ tịch Từ làm sao mà tôi từ chối nổi? Tôi cũng lực bất tòng tâm, Hoàng cảnh quan, cô nể mặt tôi một chút đi mà."
Tiểu Đào nhíu mày khó chịu, nói với tôi: "Tống Dương, anh về khách sạn chăm sóc Băng Tâm đi. Tôi sẽ ở lại 'giải quyết' bữa cơm này."
Tôi nói: "Anh cứ đi cùng đi. Để cô một thân một mình đối phó mấy vụ này thì không ổn chút nào."
Cô ấy cảm kích nhìn tôi: "Tiểu thư Tôn lại đang "tới tháng" nên bị nhốt trong phòng. Nếu cha cô ấy biết, chắc chắn sẽ nói chúng ta vô trách nhiệm đấy. Anh về chăm sóc cô ấy đi."
Tôi cảm thấy thái độ của Tiểu Đào dành cho Băng Tâm đã có những chuyển biến tích cực. Trước đây cô ấy luôn đề phòng, giờ thì không còn bận tâm chuyện tôi và Băng Tâm ở cùng nhau nữa. Sự tin tưởng này thực sự khiến tôi cảm động vô cùng.
Vì vậy tôi về khách sạn. Băng Tâm đang đau bụng rên rỉ trên giường. Tôi nấu cho cô ấy một chén trà gừng đường đỏ, sau đó tìm một cái túi chườm nóng đặt lên bụng. Băng Tâm uống chén trà xong, sắc mặt đã khá hơn đôi chút. Cô ấy nháy mắt tinh nghịch: "Anh Tống Dương, anh trở nên biết quan tâm người khác từ khi nào vậy? Chị Tiểu Đào cứ chê anh EQ thấp, nhưng em thấy anh tiến bộ vượt bậc rồi đấy!"
Tôi hỏi: "Tiến bộ sao? Chẳng phải từ trước đến nay tôi vẫn luôn như vậy sao?"
Băng Tâm bĩu môi: "Lấy đâu ra, EQ của anh thấp tệ hại. Cùng đi ăn, anh đi trước cũng chẳng buồn giữ cửa cho em. Có lần em không với tới đồ trên kệ, nhờ anh giúp thì anh lại đi lấy ghế cho em đứng lên. Còn nữa, có lần sét đánh làm em sợ hãi, anh lại ngồi phân tích nguyên lý hình thành sấm sét, trong khi rõ ràng em chỉ cần một lời an ủi."
Tôi chợt thấy nóng gáy, lẽ nào tôi vô tâm đến thế?
Tôi nói: "Vậy ấn tượng lúc trước của em về anh có tệ lắm không?"
Băng Tâm cười: "Không, em vẫn thấy anh dễ thương, nhất là lúc anh nghiêm túc, trông rất đẹp trai, không hề giống những gã trai chỉ biết khoe mẽ bên ngoài nhưng chẳng có tài cán gì."
Nghe Băng Tâm khen, tôi đỏ mặt, vội lảng sang chuyện khác: "Năm nay em về nhà anh ăn Tết thật à?"
Cô cười đáp: "Đúng vậy, em sớm đã muốn thăm Tống gia lừng danh trong truyền thuyết rồi, tiếc là chưa có dịp."
Tôi nói: "Nhà cũ của anh có ma quỷ hoành hành đấy. Trời vừa tối là em sẽ thấy những hồn ma trong trang phục quan lại thời xưa đi lại trong phòng, các triều đại đều đầy đủ, đó là liệt tổ liệt tông của nhà họ Tống."
Băng Tâm cười, đ.ấ.m tôi một cái: "Anh thật đáng ghét, biết em sợ ma còn cố tình dọa."
Thực chất tôi không hù dọa cô ấy. Hồi bé tôi từng gặp hồn ma mặc quan phục trong nhà, lúc đó tôi sợ lắm. Sau khi ông nội biết chuyện, ông lập tức đốt vàng mã trong phòng khách, kéo tôi đến trước bài vị tổ tiên dập đầu.
Mặc dù nhà cũ của tôi là theo lối kiến trúc Dân Quốc, nhưng lịch sử mảnh đất này tồn tại từ thời Đông Tấn, cả ngọn núi phía sau là mồ mả tổ tiên bao đời nhà họ Tống.
Tổ tiên nhà họ Tống không chỉ có quan đề hình Tống Từ, ông ấy chỉ là một ngôi sao sáng trong lịch sử u tối của gia tộc.
Tôi với Băng Tâm tán gẫu về trường học. Tiểu Đào dự tiệc rất khuya mới về, vừa vào cửa đã than vãn: "Lần sau mà còn tham gia tiệc kiểu này nữa thì tôi là con chó! Ông chủ tịch huyện cứ thao thao bất tuyệt kể lể con trai mình tài giỏi ra sao, dung mạo thế nào, nhất định đòi giới thiệu cho tôi. Tôi thì chẳng muốn tiếp chuyện lấy nửa lời."
Băng Tâm nói: "Ít nhất cậu cũng được ăn miễn phí một bữa tiệc linh đình, còn chúng tớ lại phải gọi cơm hộp. Vậy là công bằng rồi chứ gì?"
Hoàng Tiểu Đào bĩu môi nói: "Vậy cậu có muốn đổi vị trí với tớ không? Nếu ông chủ tịch huyện kia biết cậu là tiểu thư con cục trưởng, biết đâu ngày mai đã chạy đến đây cầu hôn cậu rồi ấy chứ, dân huyện thành chẳng phải ai cũng thích trèo cao sao?"
Tôi cười khổ: "Tôi, cái kẻ xuất thân từ huyện thành này, xin phép về trước đây nhé. Hai cô tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi đang định ra ngoài, Tiểu Đào lại gọi giật lại: "Phải rồi, hôm nay chủ tịch huyện mời tôi ăn cơm là có mục đích, rất có thể liên quan đến vụ án."