Âm Phủ Thần Thám - Chương 204

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:48

Sau khi lên xe, Hoàng Tiểu Đào gọi cho Vương Nguyên Thạch cùng đi. Chúng tôi chạy đến cạnh xa lộ rồi xuống xe đi bộ.

Rừng đêm sâu thẳm, tĩnh mịch đến đáng sợ, nhưng để tránh bị phát hiện, không ai dám bật đèn pin. Tôn Băng Tâm níu chặt một tay tôi, tay còn lại tôi nắm lấy tay Hoàng Tiểu Đào, dùng đôi mắt U Đồng quan sát khắp nơi, đồng thời dùng mũi ngửi ngửi xung quanh.

Chợt có tiếng động gì đó, tôi ra hiệu cho cả hai đừng gây ra tiếng động. Trong tĩnh mịch, dường như có tiếng phụ nữ khóc than. Chúng tôi đi về phía đó.

Đúng lúc này, đột nhiên trong rừng có sương mù giăng kín. Điều này rất kỳ lạ, bởi giờ đã là mùa đông.

Tôn Băng Tâm run rẩy hỏi: "Anh Tống Dương, ở đây không có ma thật chứ?"

Tôi nói: "Không sao, anh gặp ma nhiều rồi."

Nghe vậy, cô ấy càng níu c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hoàng Tiểu Đào chợt chỉ một hướng, nói: "Nhìn xem!"

Chỉ thấy chỗ đất trống có một chiếc Santana, biển số đúng như lời gã trung niên nói. Quả nhiên Trương Cường rất cẩn thận, không đỗ xe ở vệ đường mà lái thẳng vào sâu trong rừng, thân xe bị cành cây cào xước rất nhiều.

Cửa xe không khóa, trên ghế vẫn còn hơi ấm, cho thấy bọn chúng mới rời đi chưa lâu, khả năng con tin vẫn còn sống.

Bước ra khỏi xe, đột nhiên trong gương chiếu hậu hiện ra một cô gái mặc váy đỏ, đầu tóc bù xù, bộ váy kiểu áo cưới thời phong kiến. Tôi xoay người lại nhìn, kết quả phía sau chẳng có gì.

Chẳng lẽ linh hồn cô gái bị c.h.ế.t dưới giếng thật sự vẫn quanh quẩn ở đây? Nếu câu chuyện đó có thật, oán khí của cô ta rất nặng, c.h.ế.t đi biến thành ác quỷ cũng là chuyện dễ hiểu.

Quỷ chỉ là một loại năng lượng tinh thần lưu lại trên thế gian. Chúng không có ý thức về bản thân, nhưng lại có nhận thức về lãnh thổ. Đa số không muốn bị quấy rầy.

Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi nhìn thấy gì. Tôi đáp: "Không có gì, tiếp tục đi tìm."

Tay phải tôi dắt Tôn Băng Tâm, tay trái dắt Hoàng Tiểu Đào. Tôi không quan tâm đến gì khác, chỉ sợ sương mù càng ngày càng lớn sẽ khiến chúng tôi lạc đường.

Đi trong màn sương dày đặc, đột nhiên tôi có cảm giác ai đó phả hơi lạnh buốt vào cổ mình, nhưng cũng có thể là gió. Trong hoàn cảnh này, từng cử động nhỏ của ngọn cây, cọng cỏ cũng sẽ bị ý nghĩ chủ quan phóng đại.

Tôn Băng Tâm hô lên: "Anh Tống Dương, hình như có người đi theo phía sau."

Tôi nói: "Cứ đi thẳng, đừng sợ, nó không dám làm gì em đâu."

Tôn Băng Tâm rùng mình: "Anh nói ai là 'nó', là người hay ma?"

Tôi lẩm bẩm khẩu quyết trừ tà của ông nội dạy. Cảm giác có người đi theo phía sau dần dần biến mất. Đột nhiên tôi nghĩ, tại sao nữ quỷ này lại tới? Chẳng lẽ do dương khí của người sống kinh động tới nó?

Trương Cường đã g.i.ế.c mấy người, sát khí quá mạnh. Ma quỷ thường chỉ bắt nạt kẻ yếu bóng vía, không dám động đến Trương Cường, liền tới tìm chúng tôi.

Lần này về nghỉ Tết, tôi phải bù đắp một chút phương pháp trừ tà của tổ tiên. Những thứ đó, đọc qua tôi cứ ngỡ là mê tín phong kiến, không nghiêm túc nghiên cứu chúng. Giờ mới hiểu trên đời có một số việc rất khó giải thích bằng khoa học. Nếu như thật sự trên đời có ma quỷ, vậy thì Ngỗ Tác là một trong những nghề có xác suất gặp ma nhiều nhất.

Đột nhiên trong rừng vang lên một giọng con gái, tiếng cười âm u, lạnh lẽo và đanh đá vang lên: "Ngươi không thể g.i.ế.c ta, ta là cái bóng của ngươi, là phần tối trong linh hồn ngươi! Ngươi không thoát khỏi ta đâu, con tiện nữ xấu xí, đê tiện!"

Tôn Băng Tâm sợ đến run lẩy bẩy, ôm chặt cánh tay tôi. Tôi ra hiệu cả hai đừng gây ra tiếng động. Sau đó là tới giọng của Lý Cầm, cô ta hét lên: "Lão công, mau g.i.ế.c nó! Ta không chịu nổi nữa rồi!"

Lại một tràng cười đanh đá: "Các ngươi g.i.ế.c ta bốn lần rồi, có ích gì không? Tối nay người phải c.h.ế.t là ngươi! Ngươi cái gì cũng kém cỏi, vừa đáng thương vừa hèn mọn. Ngươi căn bản không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này, không xứng đáng có người yêu thương!"

Lý Cầm gào lên: "Đủ rồi! Im miệng cho ta!"

Tiếp theo là giọng Trương Cường, hắn hung tợn mắng: "Con điếm thối tha, cấm ngươi sỉ nhục vợ ta! Trong mắt ta, cô ấy vĩnh viễn là người con gái xinh đẹp nhất đời!"

Giọng đanh đá lại cười lạnh: "Nữ thần trong tim ngươi đã bị không biết bao nhiêu gã đàn ông chơi qua, bồn cầu công cộng còn sạch sẽ hơn cô ta! Chỉ có loại đàn ông tầm thường như ngươi mới coi cô ta là bảo bối."

"Câm mồm!" Trương Cường gầm lên một tiếng. Sau đó là âm thanh chát chát vang lên, hình như hắn đã tát ai đó.

Lý Cầm tủi thân nói: "Lão công, sao anh lại đánh em?"

Trương Cường áy náy nói: "Thật xin lỗi, anh đánh con tiện nhân kia. Giờ anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nó."

Tôi giật mình tỉnh táo lại, cô gái đanh đá kia chính là một nhân cách khác của Lý Cầm. Hai nhân cách này liên tục hoán đổi, tự đấu khẩu với nhau không ngừng.

Dĩ nhiên Trương Cường không thể g.i.ế.c nhân cách đanh đá này, bởi cả hai là một thể thống nhất. Hơn nữa, ban nãy nhân cách kia còn nói hai vợ chồng đã g.i.ế.c mình bốn lần. Nói cách khác, Trương Cường mặc quần áo của Lý Cầm thời trẻ cho mấy nạn nhân, g.i.ế.c c.h.ế.t ngay trước mặt Lý Cầm, tượng trưng cho việc tiêu diệt nhân cách kia, nhờ đó Lý Cầm sẽ ổn định được một thời gian.

Tất cả các nạn nhân đều phải c.h.ế.t thay cho nhân cách khác của Lý Cầm. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, tôi đã nghĩ hắn g.i.ế.c người chỉ vì vợ ghen tuông, không ngờ sự thật lại kinh khủng đến vậy.

Tiểu Đào đột ngột rút súng, lao lên phía trước, lớn tiếng quát: "Đứng yên, cảnh sát đây!"

Trương Cường gầm lên: "Đừng có lại gần, bằng không tôi sẽ g.i.ế.c con bé!"

Tôi và Băng Tâm đứng phía sau, nhìn thấy Trương Cường đang kề sát con d.a.o sắc lạnh vào cổ con gái chủ tịch huyện. Cô bé kia thần trí vẫn còn mơ màng, trên người mặc chiếc váy đỏ thướt tha, nhưng làn da đã lạnh cóng đến trắng bệch.

Lý Cầm nép mình sau lưng Trương Cường, đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía chúng tôi. Việc Tiểu Đào lao ra hoàn toàn là bất đắc dĩ, vì lúc này nếu không hành động, con tin chắc chắn sẽ mất mạng. Khả năng phán đoán của cô ấy thực sự rất chuẩn xác.

Trương Cường nhìn thẳng vào tôi, gằn giọng: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Xem ra, chuyên gia thành phố các người cử xuống lần này không hề vô dụng, chỉ mất vài ngày đã tìm ra tôi."

Tôi hỏi: "Có bệnh sao không đến bệnh viện chữa trị, mà lại dùng phương pháp tàn độc này?"

Trương Cường giọng khàn khàn đáp: "Trên thế giới này có ai bị tâm thần phân liệt mà chữa khỏi được chứ? Tôi chỉ có thể dùng loại phương pháp này, bởi vì cô ấy là người vợ tôi yêu nhất."

Lý Cầm đột nhiên ôm đầu thét lên: "Ông xã, anh đang nói gì vậy? Em không có bệnh! Em không có bệnh!"

Trương Cường vội vàng quay đầu trấn an vợ, giọng điệu đầy hoảng hốt: "Không không, không phải anh nói em, anh nói bọn chúng có bệnh!"

Nhận ra mình đã sơ hở, Trương Cường chuyển giọng uy hiếp: "Bỏ s.ú.n.g xuống ngay! Nếu không tôi sẽ g.i.ế.c con bé này. Nó là con gái chủ tịch huyện, tôi biết các người không dám để nó c.h.ế.t đâu."

Tôi hỏi: "Tại sao anh biết nó là con gái chủ tịch huyện?"

"Ở cái huyện Thanh Liên này, những chuyện khuất tất của lão ta thì ai mà chẳng rõ." Trương Cường cười gằn một tiếng.

Tiểu Đào đành bỏ s.ú.n.g xuống. Trương Cường được voi đòi tiên, lập tức ra điều kiện: "Các người hãy lập tức rút lui xa 3km, cấm theo dõi tôi! Nếu không, tôi sẽ g.i.ế.c con tin!"

Tiểu Đào lạnh lùng đáp trả: "Nếu anh ra tay, anh sẽ chẳng có được bất kỳ lợi ích nào đâu."

Trương Cường cười khẩy: "Mạng tôi chẳng đáng mấy xu, nhưng tôi biết nếu con bé này chết, các người sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."

Tiểu Đào nhếch môi cười khẩy: "Đúng là ếch ngồi đáy giếng, đồ nhà quê chẳng va chạm xã hội! Cái c.h.ế.t của một đứa con riêng của chủ tịch huyện thì làm sao ảnh hưởng đến cảnh sát thành phố chúng tôi được? Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, giờ anh chỉ có hai con đường để chọn: Một, g.i.ế.c con tin thì tôi sẽ nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t anh tại chỗ, còn vợ anh sẽ bị bắt. Hai là khoanh tay chịu trói để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật."

Trương Cường gào lên: "Vớ vẩn! Tôi chẳng tin các người sẽ khoan hồng gì sất. Tôi đã gánh bốn mạng người trên vai, chắc chắn là sẽ bị xử b.ắ.n thôi."

Tôi đính chính: "Năm mạng rồi!"

Hắn nhếch mép cười: "Không sai, các người điều tra cũng thật chi tiết. Tào Đại Tráng cũng chính là tôi giết!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.