Âm Phủ Thần Thám - Chương 52

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:40

"Hắn... hắn cử động rồi!" La Vi Vi sợ hãi đến mức vội che miệng, không ngừng lùi về phía sau.

"Xác c.h.ế.t vùng dậy, xác c.h.ế.t vùng dậy, á á á!"

"Sao có thể có chuyện này xảy ra chứ, hắn thậm chí còn không có đầu!"

Cả căn phòng tràn ngập sự hoảng hốt, tiếng la hét chói tai vang lên, vài cảnh sát sợ quá ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra ngoài hành lang.

Vương Đại Lý kêu cứu thất thanh, vấp phải một cái ghế đổ rầm, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Hoàng Tiểu Đào hai mắt trợn tròn, miệng há hốc kinh ngạc, ngay cả người lạnh lùng như Vương Nguyên Thạch cũng hơi co mình lại, đồng tử co rút.

Lúc này, t.h.i t.h.ể đang quỳ trên bàn từ từ nâng tay phải lên, tựa như đang nắm một con d.a.o vô hình, không ngừng c.h.é.m vào cổ mình.

Ban đầu động tác không mạnh, chỉ có cổ tay là d.a.o động nhẹ nhàng. Sau đó, dưới tác dụng của hệ thống dây chun, toàn bộ cánh tay cũng bắt đầu di chuyển, liên tục thực hiện hành động "chặt cổ".

Cơ bắp của con người có khả năng ghi nhớ hành động, giống như một người đi xe đạp quanh năm, có thể đạp mà không cần suy nghĩ. Trong khoảnh khắc tử vong, thần kinh trung ương đột ngột mất tín hiệu, từ trường trong cơ thể phút chốc tan vỡ, nhưng lại giống như một chiếc đĩa ghi âm, lưu lại một đoạn ngắn hành động vừa được thực hiện.

Đương nhiên, khả năng "trí nhớ cơ bắp" này khác nhau tùy từng trường hợp. Nếu t.h.i t.h.ể bị thối rữa nghiêm trọng, hoặc xương sống bị gãy, thì không thể nào sử dụng khởi thi thuật được. Nhưng xác c.h.ế.t này, sau khi c.h.ế.t bắp thịt cứng đờ, duy trì một trương lực cơ hoàn hảo, là một vật thí nghiệm tuyệt vời cho tôi áp dụng khởi thi thuật.

Nghĩ tới đây, tâm lý tôi lại có vẻ đắc ý lạ thường, giống như một người thợ thủ công vừa hoàn thành một tác phẩm hoàn mỹ.

Tôi biết loại tâm lý này là vô cùng biến thái, nhưng thân làm Ngỗ tác, nội tâm ít nhiều cũng có chút khác biệt so với người thường. Không như vậy, e là khó lòng theo được nghề này.

Tôi đang định giải thích nguyên lý cho La Vi Vi thì quay đầu lại đã không thấy cô ta đâu. Cửa phòng giữ xác mở toang, không ít cảnh sát đã bỏ trốn, tiếng kêu la ầm ĩ vọng lại từ hành lang.

Tôi hỏi: "La Vi Vi đi ra ngoài rồi à?"

Vương Đại Lý chỉ chỉ xuống mặt đất. Tôi nhìn theo, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. La Vi Vi sợ quá đã ngất xỉu, nằm sõng soài trên nền nhà, còn đâu vẻ đẹp lạnh lùng vốn có của cô ta.

"Tư chất thế này mà đòi làm bác sĩ pháp y sao?" Tôi khinh bỉ nói.

"Đúng vậy..." Hoàng Tiểu Đào dù sợ hãi nhưng vẫn giữ được bình tĩnh đáp: "Tống Dương, anh có thể cho xác c.h.ế.t kia dừng lại được không, kinh khủng quá đi mất."

"Khoan đã, để tôi quay phim lại đã. Kẻo lát nữa tỉnh dậy, cô ta lại chối bai bải."

Tôi dùng điện thoại quay lại một đoạn ngắn. Đoạn video này mà đăng lên mấy trang web linh dị chắc chắn sẽ khiến hàng tá người phải xanh mặt vì sợ hãi.

Xong xuôi, tôi rút một cây kim trên xương sống của nạn nhân. Thi thể như bị cắt nguồn điện, lập tức bất động, chỉ còn cánh tay vẫn đang giơ thẳng lên trời.

"Con mẹ nó, kinh dị quá đi." Vương Đại Lý thở phào nhẹ nhõm: "Tống Dương này, sao anh không nói trước cho tôi biết chuyện đáng sợ thế này chứ?"

"Chẳng phải tôi đã nhắc anh rồi đó sao?"

"Ai mà biết được sẽ có cảnh tượng kinh hoàng này chứ..." Vương Đại Lý đang nói thì đột ngột hắt hơi mấy cái. Ba người chúng tôi đều khoác áo dày, chỉ riêng Vương Đại Lý vẫn mặc áo cộc tay. Tôi nhắc: "Anh cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy, ra xe lấy áo mặc vào đi."

"Không sao đâu, sức khỏe tôi tốt lắm." Vương Đại Lý vừa nói vừa xoa xoa bả vai.

Tôi lay La Vi Vi tỉnh dậy, vừa mở mắt cô ấy đã hoảng loạn kêu thét: "Đừng lại gần, đừng lại gần!"

Tôi trấn an: "Là tôi."

Khẩu trang của cô ấy đã lệch hẳn sang một bên. La Vi Vi run rẩy liếc nhìn t.h.i t.h.ể nằm sau lưng tôi rồi thì thầm: "Anh... anh có phải là người biết yêu thuật không?"

Tôi cười nhẹ, giải thích qua loa về nguyên lý. Sau đó tôi nói: "Nếu cô không tin tôi, cứ việc thường xuyên tiếp xúc với các t.h.i t.h.ể khác đi, cô có thể tự mình kiểm chứng điều này."

"Không, không!" La Vi Vi vội vàng khoát tay lia lịa: "Tôi tin rồi, tôi tin!"

"Người c.h.ế.t tự chặt đứt đầu mình, cô thừa nhận chứ?" Tôi hỏi.

Cô ấy gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt lộ vẻ hoài nghi: "Nhưng không đúng, trên cổ có vô số dây thần kinh mà. Nạn nhân chỉ dùng một con d.a.o bầu bình thường thì làm sao có thể tự chặt đứt đầu được? Theo lý thuyết, chưa chặt được một nửa thì hắn đã phải c.h.ế.t rồi chứ."

"Cô nói rất đúng, và đây cũng chính là điều tôi muốn chứng minh." Tôi lướt nhìn những người có mặt trong phòng, từng chữ một, tôi gằn giọng nói: "Nạn nhân lúc đó đã bị kẻ khác khống chế cơ thể."

Hoàng Tiểu Đào hoảng sợ: "Ý anh là thôi miên?"

"Không phải thôi miên. Tôi cho rằng hung thủ đã dùng một kỹ thuật nào đó để hoàn toàn chi phối cơ thể, khiến nạn nhân không thể tự chủ được mà thực hiện những hành vi này." Nói xong, tôi vén tấm vải che hai t.h.i t.h.ể còn lại lên, hỏi: "Mọi người xem biểu cảm trên gương mặt của hai vợ chồng, có phải trước khi c.h.ế.t họ đã chịu thống khổ tột cùng không?"

La Vi Vi cố gắng đứng dậy, tiến lại gần hơn và nói: "Đúng vậy, biểu cảm của các nạn nhân quả thực vô cùng thống khổ."

Hoàng Tiểu Đào liếc nhìn ra ngoài cửa. Cảnh tượng vừa rồi quả nhiên đã khiến không ít cảnh sát vì quá sợ hãi mà bỏ chạy, giờ chỉ còn sót lại vỏn vẹn bốn năm người. Cô ấy lên tiếng: "Vậy chúng ta có nên kiểm tra sơ qua các vật chứng không?"

"Không cần gấp như vậy, tôi còn có thứ muốn kiểm tra trước." Tôi hỏi La Vi Vi: "Cô kiểm tra vân tay chưa?"

La Vi Vi gật đầu xác nhận: "Các đồng nghiệp bên khoa giám định đã kiểm tra kỹ rồi. Trên t.h.i t.h.ể và quần áo của nạn nhân chỉ phát hiện vân tay của chính họ, không hề có dấu vết của người ngoài."

"Vậy thì chúng ta tiến hành khám nghiệm lại lần nữa. Cô đi lấy đèn cồn mang tới đây." Tôi giao nhiệm vụ dứt khoát.

La Vi Vi "vâng" một tiếng rồi nhanh chóng rời đi. Hoàng Tiểu Đào mỉm cười nói: "Tống Dương, chiêu 'lên núi bắt hổ' của anh đỉnh thật đấy. Cô nàng này giờ đến một câu phản bác cũng không dám."

"Ai bảo cô ấy cứ khinh thường người khác, dọa một chút như vậy cũng đáng đời thôi."

Tôi mở túi dụng cụ, lấy ra dầu ô liu, mộc điệp và một chiếc xoong. Tôi đổ khá nhiều dầu vào xoong, sau đó cho thêm mộc điệp. Vương Đại Lý thấy vậy bèn hỏi: "Tống Dương, thứ tự nấu nướng của anh không đúng rồi. Dầu phải sôi thì mới cho nguyên liệu vào chứ!"

"Im miệng đi!" Tôi gắt: "Đến giúp tôi một tay."

"Giúp thế nào?"

"Bê nồi cho tôi."

La Vi Vi mang đèn cồn tới. Tôi đặt nó ngay dưới đáy xoong và bắt đầu đun nóng. Chỉ chốc lát, dầu đã sôi sùng sục, mộc điệp bên trong tí tách bị rán, khói dầu bốc lên nghi ngút rồi bám đầy vào thành xoong.

Đun khoảng năm sáu phút, thấy tay Vương Đại Lý đã mỏi nhừ, tôi liền bảo đủ rồi, sau đó tắt đèn cồn.

Tôi lấy một con d.a.o nhỏ, nhẹ nhàng gạt lấy lớp váng bám ở thành xoong, ước chừng được khoảng hai gram. Hoàng Tiểu Đào trầm trồ nói: "Tống Dương, xem anh khám nghiệm tử thi đúng là một điều hưởng thụ, từng bước đi đều mang ý nghĩa riêng biệt."

"Chỉ đứng nhìn thì đương nhiên thấy thú vị rồi." Tôi đáp lại một cách hờ hững: "Cô thật là người không có tim phổi, chẳng lẽ không nghĩ đến việc giúp tôi một tay sao?"

"Giúp anh một tay ư?" Hoàng Tiểu Đào ấp úng: "Chẳng phải lúc nãy tôi đã đưa dụng cụ cho anh rồi sao?"

"Vậy mà cũng gọi là giúp đỡ à?" Tôi không nhịn được bật cười. Hoàng Tiểu Đào tức đến nỗi lườm tôi như muốn cháy cả mắt.

Tôi bảo Vương Nguyên Thạch đem t.h.i t.h.ể người chồng về giường sắt, sau đó nhẹ nhàng thổi lớp váng vừa thu được lên n.g.ự.c người chồng. Vương Đại Lý tò mò hỏi: "Làm vậy để làm gì?"

"Mộc điệp và dầu ô liu đều có khối lượng riêng cực kỳ nhẹ. Các bọt khí thoát ra từ hai thứ này còn nhẹ hơn cả bột nhôm mà cảnh sát hay dùng, vì vậy có thể dùng để phát hiện những dấu vết khó tìm ra." Tôi giải thích cặn kẽ.

Bởi vậy, suốt quá trình thực hiện, tôi cũng chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ một hơi sẽ thổi bay hết lớp bọt vừa thu được.

Trên n.g.ự.c t.h.i t.h.ể người chồng không có bất kỳ phát hiện nào. Tôi tiếp tục thổi lớp bọt xuống n.g.ự.c và bụng t.h.i t.h.ể người vợ. Lần này, vừa thổi lớp váng bọt xuống, trên da cô ấy liền xuất hiện một loạt dấu chân cực kỳ nhỏ.

"Đây là..." Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Dấu chân mèo???"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.