Âm Phủ Thần Thám - Chương 55
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:40
Tôi ra hiệu cho hai người im lặng tuyệt đối, khẽ khàng bước xuống cầu thang.
Chúng tôi nấp sau cầu thang, đã nhìn thấy một gã đàn ông cao gầy lẻn vào nhà một cách lén lút, đầu đội mũ lưỡi trai, ánh mắt láo liên liếc ngang liếc dọc đầy khả nghi, chỉ thoáng nhìn qua đã biết không phải dạng lương thiện gì.
"Không được nhúc nhích! Chúng tôi là cảnh sát!" Hoàng Tiểu Đào quát lên.
Gã đàn ông giật thót mình, ngẩng phắt đầu lên. Vừa nhìn thấy chúng tôi, hắn ta sợ hãi đến tái mặt, vội vã ba chân bốn cẳng bỏ chạy ra ngoài. Chúng tôi cũng lao theo đuổi sát nút. Vương Nguyên Thạch, với tốc độ như một con báo săn, nhanh chóng đuổi kịp, quật hắn ngã lăn ra đất, rồi thuần thục rút còng số tám bập chặt vào tay hắn. Động tác dứt khoát, gọn gàng đến kinh ngạc.
Người dân hai bên phố nghe thấy tiếng động ồn ào, nhốn nháo chạy ra hóng chuyện.
Khi chúng tôi đuổi kịp, gã đàn ông nhăn nhó, lắp bắp: "Cảnh sát, tôi thấy cửa mở nên tò mò vào xem thôi, thật sự không làm gì cả..."
Hoàng Tiểu Đào chống nạnh, nét mặt nghiêm nghị xen lẫn vẻ khinh thường, cất giọng đanh thép: "Vào ngó thử? Anh không biết đây là hiện trường án mạng sao? Hay anh có liên quan gì đến vụ án?"
Gã đàn ông sợ đến xanh mặt, hoảng hốt xua tay lia lịa: "Cảnh sát, cảnh sát, thật ra tôi... tôi chỉ muốn xem thử có gì 'kiếm chác' được không."
Hoàng Tiểu Đào bật cười khẩy: "Làm tôi cứ tưởng gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một tên trộm vặt."
Sắc mặt gã đàn ông tái mét như tàu lá. Trong đám đông hiếu kỳ đang vây quanh, đột nhiên có người nhận ra hắn ta: "Chính là tên này, tháng trước nó trộm của tôi một bộ quần áo phơi ngoài sân!"
"Chậu hoa nhà tôi chắc chắn cũng do hắn ta trộm!"
"Đúng đấy, con tôi có cái xe đạp, dựng ở ngoài một cái là mất hút luôn!"
Người dân ầm ĩ mắng chửi không ngớt, tên trộm sợ hãi cúi gằm mặt, rồi liều mạng hướng ánh mắt cầu xin chúng tôi tha mạng. Hoàng Tiểu Đào rút thẻ cảnh sát ra, lớn tiếng: "Mọi người bình tĩnh, đừng nóng vội! Chúng tôi là cảnh sát, sẽ đưa tên trộm này về đồn để điều tra, toàn bộ tang vật bị mất sẽ được trả lại cho mọi người."
Đám đông lúc này mới chịu yên ắng bớt. Tôi khẽ nói với Hoàng Tiểu Đào: "Sao cô lại dám nói lớn lối như vậy?"
Hoàng Tiểu Đào nháy mắt tinh quái, thì thầm: "Không sao đâu, đây không phải địa bàn của chúng ta. Nếu không tìm được đồ bị mất thì cứ để công an địa phương tự mà chịu trách nhiệm."
Tôi thở dài: "Đúng là một chín một mười..."
Hoàng Tiểu Đào túm lấy cổ áo tên trộm, gặng hỏi hắn ta tên gì.
Tên trộm này tên là Trương Lục Nhi. Thực ra hắn ta cũng chẳng phải tay trộm chuyên nghiệp gì, chỉ là một kẻ vô công rồi nghề, lang thang không có việc làm ổn định. Thấy khu vực này không có bảo vệ quản lý chặt chẽ, hắn ta liền thỉnh thoảng ghé qua lảng vảng, cứ thấy có sơ hở nào là vơ vét ngay. Có lúc là hũ dưa cải muối đặt ngoài cửa sổ, khi thì là chậu hoa, thậm chí nồi gà hầm của người dân để trước cửa, hắn cũng cuỗm mất. Cứ cái gì dùng được là hắn lấy tuốt.
Hoàng Tiểu Đào vô cùng khinh bỉ, buông lời: "Tôi thật chưa thấy tên trộm nào vô dụng đến vậy! Đúng là làm mất mặt cả giới trộm cắp."
Trương Lục Nhi cười trừ đầy ngượng ngùng. Hoàng Tiểu Đào đá cho hắn ta một cái, tên trộm lập tức im bặt và ngoan ngoãn.
Tôi gặng hỏi: "Anh lảng vảng ở đây suốt cả ngày, chắc cũng biết vụ án mạng vài ngày trước chứ? Không thấy cảnh sát điều tra xung quanh đây sao? Tại sao còn dám xông vào ngôi nhà đó?"
"Tôi cũng không để ý lắm, chỉ là vào tò mò một chút thôi." Trương Lục Nhi nhìn tôi, cười nịnh nọt.
"Có phải anh đã nhắm được thứ gì trong đó rồi không?" Tôi dồn hỏi.
Trương Lục Nhi vội vã chối: "Không có, không có đâu. Nhà có án mạng, làm gì còn tâm trí để ý gì nữa."
Được, cậu đã cố tình giấu. Tôi không chần chừ, lập tức kích hoạt Động U Chi Đồng. Trương Lục Nhi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn từng tiếng: "Tôi hỏi lại lần nữa, có phải cậu để ý thấy cái gì đặc biệt trong căn phòng này không?"
Tôi vốn định dùng Động U Chi Đồng để xem hắn có nói dối hay không, nào ngờ tên này nhát gan như chuột nhắt, nhắm tịt mắt lại, vội vàng khoát tay lia lịa: "Đại ca, đừng g.i.ế.c cháu! Đừng g.i.ế.c cháu mà. Cháu khai, cháu khai hết là được chứ gì."
Tôi nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn mà bật cười: "Ai nói tôi muốn g.i.ế.c cậu?"
"Ánh mắt của cậu thật sự khủng khiếp, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, giống hệt con mèo kia..."
Nghe câu này, tôi lập tức cảnh giác, nắm chặt bả vai hắn hỏi: "Cậu nói con mèo nào?"
Có lẽ do tôi quá kích động khiến Trương Lục Nhi bị đau, hắn rụt cổ lại, run lẩy bẩy nói: "Đại ca, đại ca, anh thu cặp mắt đỏ lại trước đi, được không?"
Tôi rút Động U Chi Đồng về, bảo hắn nói rõ chi tiết.
Trương Lục Nhi kể, cuộc sống của hắn rất túng thiếu, trộm vặt móc túi chẳng giải quyết được vấn đề gì to tát, hắn muốn làm một phi vụ lớn.
Hắn để mắt tới chính là nhà của nạn nhân, bởi vì ban ngày hai vợ chồng họ không có nhà, chỉ có một bà lão. Cụ bà ấy lại bị bệnh ở chân, mắt cũng kém, thế nên Trương Lục Nhi liền đóng giả làm người bán gas, lẻn vào trong, ngó nghiêng xem trong nhà có thứ gì đáng giá không.
Trương Lục Nhi thừa dịp chỉ có mình cụ bà ở nhà, hắn đã lẻn vào thành công, điều tra khắp các phòng một lượt. Hắn phát hiện kho hàng ở tầng một có đặt một pho tượng mèo, hình như là mạ vàng, chế tác tinh xảo giống như thật. Hai con mắt của nó như được khảm bảo thạch, trông rất có giá trị.
Trương Lục Nhi liền nảy sinh ý đồ xấu, định trộm con mèo đi, ai ngờ đột nhiên hai mắt pho tượng lại động đậy.
Trương Lục Nhi hoảng hốt giật mình, không cẩn thận gây nên tiếng động. Cụ bà ở ngoài liền hỏi bên trong sao vậy? Trương Lục Nhi bối rối vội vàng tìm đại một lý do để thoái thác, sau đó cáo từ rời đi.
Qua một thời gian theo dõi, Trương Lục Nhi nắm được thông tin, cứ thỉnh thoảng cụ bà sẽ sang nhà hàng xóm đánh mạt chược, trong nhà không có người. Hắn chờ đợi thời cơ tốt sẽ ra tay.
Ai ngờ chưa có cơ hội, thì cả nhà cụ bà gặp tử nạn, ba người c.h.ế.t thảm. Hiện trường nhanh chóng bị cảnh sát niêm phong, hắn đành không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định này.
Không nghĩ tới, hôm nay đi ngang qua đây lại phát hiện cửa mở toang, lòng hắn lại rục rịch, muốn vào xem xét, nào ngờ lại bị tóm gọn.
Sau khi nghe Trương Lục Nhi kể xong, tôi suy nghĩ một lát, rồi đứng lên. Vừa rồi cũng đâu có thấy pho tượng mèo nào, chẳng lẽ đã bị ai mang đi rồi?
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Vậy xử lý tên trộm này thế nào?"
Tôi nói: "Ban nãy chẳng phải đã phái cảnh sát điều tra xung quanh đây sao, cứ tìm đại một người, dẫn hắn về lấy khẩu cung đi."
"Ôi ôi, đại ca ơi, cháu đã khai hết rồi, sao còn phải lấy khẩu cung nữa? Thấy mấy anh điều tra án mạng có vẻ rất bận rộn, cháu sẽ không quấy rầy công việc của mấy anh đâu. Mấy anh nương tay, thả cháu ra được không?" Trương Lục Nhi vội vã nói.
Tôi bị hắn chọc cười: "Không sao, giao cậu cho đồn công an gần đây, cũng không mất thời gian của chúng ta đâu."
Trương Lục Nhi nhăn nhó nói: "Chẳng phải cháu đã khai rồi sao, đồ vật cháu cũng không lấy bất cứ thứ gì."
Hoàng Tiểu Đào bực mình quát: "Cậu hãy thành thật khai báo đi, thường ngày trộm không ít đồ, về đồn kể rõ ra hết!"
Chúng tôi chợt thấy một cảnh sát đi ngang qua, liền gọi anh ta lại, giao Trương Lục Nhi cho anh ta giải về đồn, sau đó quay lại căn nhà. La Vi Vi đã về, tay xách một túi bột mì, hỏi: "Hai người chạy đi đâu vậy?"
"Ra ngoài bắt trộm."
"Bắt trộm?" La Vi Vi cười khẩy: "Hai người cũng rảnh rỗi thật nhỉ. Đây, đồ anh cần đây."
Tôi cảm ơn, sau đó nhận lấy túi bột mì, đi vào kho hàng ở tầng một. Bên trong không có con mèo mà Trương Lục Nhi mô tả. Tôi mở túi bột mì, rắc một lớp mỏng lên cánh cửa sổ, bệ cửa sổ và xung quanh.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên hỏi: "Ồ, lần trước trong giảng đường, anh cũng dùng chiêu này. Chẳng lẽ anh nghi ngờ trong phòng này có ma?"