Âm Phủ Thần Thám - Chương 681

Cập nhật lúc: 21/09/2025 09:01

Ra khỏi mộ thất, Tư Mã Đức hỏi han ân cần: "Có phát hiện manh mối gì không?"

Tôi không muốn tiết lộ, bởi nghi ngờ hung thủ đang trà trộn trong đoàn khảo cổ, liền nói qua loa vài câu, rồi bảo họ lấp cái rương lại.

Cái xẻng ban nãy tôi dùng để xúc đất vẫn còn vứt ở đó. Nhân lúc không ai để ý, tôi cầm lên, giấu vào trong người. Tiểu Đào trêu: "Hớ, anh còn tiện tay cuỗm đồ đi à? Lấy cái này làm gì, định học nghề trộm mộ hả?"

Tôi nói: "Nếu như trong mộ có một cô gái đẹp như em, anh nhất định sẽ trộm về."

"Đồ háo sắc!" Tiểu Đào nhéo lỗ tai tôi đau điếng.

Tôi vội vàng xin tha: "À phải rồi, kiếm giúp anh một cái ống tre hoặc vật gì đó tương tự, tối nay anh cần dùng."

Băng Tâm hỏi: "Em có mua mấy hộp khoai tây chiên, có dùng được không?"

Tôi gật đầu: "Được chứ! Cái đó còn tốt hơn cả ống tre ấy chứ, em mau ăn hết rồi đưa hộp cho anh."

Băng Tâm cười toe toét: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!"

Tống Tinh Thần và cảnh sát Thôi cũng tới. Đội khảo cổ bố trí cho bọn tôi hai chiếc lều vải, ba người đàn ông một lều, hai cô gái một lều.

Ban đêm ở đây rất buồn chán. Các thành viên đội khảo cổ quây quần bên đống lửa, tán gẫu. Nhưng không thấy La Thư đâu. Tôi hỏi một thành viên trẻ tên Tạ Đỉnh Nam: "La Thư đâu?"

Tạ Đỉnh Nam bĩu môi nhìn về phía chiếc lều vải: "Đang ở trong lều viết ghi chép, anh ta là một học bá mà!" Nói xong, anh ta lại cúi đầu tiếp tục đọc cuốn "Ta là Mạc Kim Giáo Úy".

Băng Tâm thở dài: "Học bá lúc nào cũng dễ bị gạt ra rìa, ở đâu cũng vậy!"

Tiểu Đào nói: "Xem ra Tôn đại tiểu thư đã từng đích thân trải nghiệm."

"Mặc dù em là học bá, nhưng đáng yêu nên ở trường rất được yêu thích đấy."

"Thế mà thường ngày đi với bọn chị, chẳng thấy em giao du với bạn bè bao giờ?"

Tiểu Đào vạch trần đúng điểm yếu, Băng Tâm ôm ngực, giả vờ đau lòng: "Tiểu Đào tỷ tỷ, có cần phải tinh ý đến vậy không?"

Tôi nhớ Băng Tâm hồi học tiểu học từng được nhảy cóc hai lớp, bạn bè cùng lớp đều lớn tuổi hơn cô bé, cộng với sự quản lý nghiêm khắc của Tôn Hổ, việc cô bé không có bạn bè cũng là điều dễ hiểu.

Tôi hỏi Băng Tâm: "Đã tìm ra chất độc trong phổi nạn nhân chưa?"

Băng Tâm nói: "Chất độc là photphua canxi. Chất này khi gặp nước sẽ bốc cháy dữ dội, nhưng còn một loại chất độc hữu cơ, em vẫn chưa biết nó là chất gì."

"Photphua canxi là đủ gây c.h.ế.t người rồi," tôi hỏi. "Chắc chắn chất thứ hai cũng là chất độc?"

"Em đã dùng chuột bạch làm thí nghiệm, đúng là chất độc," Băng Tâm đáp.

"Đất trên quần áo nạn nhân thì sao?"

Băng Tâm vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Mấy anh chị đừng giật mình khi nghe điều này, em nhờ một chú chuyên xét nghiệm làm. Chú ấy đã dùng phương pháp carbon 14 để giám định, mẫu đất đó có niên đại hơn một ngàn năm."

Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Thật hả?"

"Chắc chắn một trăm phần trăm!" Băng Tâm khẳng định.

Tôi khẽ trầm tư một thoáng, rồi đưa mẫu đất vừa lấy được cho Băng Tâm, dặn dò em: "Đây là chất độc lấy từ trong mộ, nghi ngờ tương tự chất độc trong cơ thể nạn nhân. Còn đây là mẫu đất ở dấu chân, em hãy dùng phương pháp carbon 14 để giám định xem liệu có phải một yêu quái cổ xưa bò ra từ quan tài hay không."

Tiểu Đào hỏi: "Dấu chân à? Anh có chụp ảnh lại không?"

"Có chụp một tấm, trông giống một đôi giày cổ đại. Nếu gặp lần nữa, anh nhất định sẽ nhận ra." Nói đến đây, nghĩ đến Tống Tinh Thần khá am hiểu về quần áo cổ xưa, tôi liền bảo cậu ấy xem.

Tống Tinh Thần nhanh chóng trả lời: "Đế giày có phần sắt chống trơn trượt. Đây là giày của võ tướng thời Đường Tống, hẳn là cùng bộ với mũ giáp."

Thôi cảnh quan há hốc mồm: "Vậy chẳng lẽ... đúng thật là..."

"Không không, chúng ta đang bàn luận, đừng vội kết luận. Hung thủ cố tình bày ra nghi vấn này, là muốn dẫn dắt điều tra viên đi theo hướng đó, chúng ta tuyệt đối không được để bị dắt mũi." Tôi mỉm cười.

Giải quyết xong chuyện vụ án, Tiểu Đào cầm chiếc túi Băng Tâm vừa mua lên, lục tìm: "Tôn tiểu thư, sao em không mua mỹ phẩm dưỡng da?"

Băng Tâm lè lưỡi: "Em cứ nghĩ chị mang theo, lần nào chị cũng có mà."

Tiểu Đào cười khổ: "Lần này thì chị quên mất!"

Lúc này, cô nữ sinh thắt b.í.m lên tiếng: "Ở đây tôi còn chút mật ong SOD, hay là mọi người cứ dùng tạm đi."

Hai mắt Tiểu Đào sáng rỡ: "Vậy thì cảm ơn cô nhiều nhé!"

Hơn 9 giờ, Tư Mã Đức bảo tất cả đi ngủ, chỉ để lại một công nhân trực đêm. Người trực đêm sẽ có thêm tiền công. Chúng tôi vào lều vải, tôi nói với Thôi cảnh quan: "Hại anh phải vất vả rồi, tôi áy náy quá."

"Không không, nào có đâu, đây là bổn phận mà." Thôi cảnh quan có chút xấu hổ.

"À phải rồi, mọi người nghỉ ngơi trước đi. Tôi có chút chuyện nhỏ cần làm. Nói trước để mọi người biết, tôi sẽ cố hết sức không làm ồn đến mọi người." Tôi nhắc nhở.

"Có cần để đèn không?" Thôi cảnh quan hỏi.

"Không, cứ tắt đèn đi."

Thôi cảnh quan mặt đầy nghi hoặc, rồi tắt đèn. Tôi bảo Tống Tinh Thần đừng ngủ vội, sau đó dùng xẻng đào một cái hố trên đất, cắm chiếc ống khoai tây xuống, rồi lấp đất xung quanh lại.

Tinh Thần liếc mắt nhận ra: "Nghe âm thanh đoán vị trí?"

Tôi cười: "Không sai!"

Cách này không phải do tôi sáng tạo ra. Năm xưa, quân Thanh giao chiến với Thái Bình Thiên Quốc, Thái Bình Thiên Quốc đào địa đạo công thành. Quân Thanh liền chôn lọ sành xuống đất để binh lính trong thành nghe tiếng động. Mặc dù cách cả bức tường dày một mét, họ vẫn có thể xác định phương hướng quân địch đào địa đạo.

Do Thôi cảnh quan kể ở đây cứ nửa đêm sẽ có âm thanh quỷ dị, cho nên tôi muốn nghe xem rốt cuộc cái âm thanh đó phát ra từ đâu.

Làm xong, tôi nằm xuống nhắm mắt tĩnh dưỡng, Tống Tinh Thần ngồi xếp bằng ở một góc, điều hòa hơi thở. Ước chừng khoảng 11 giờ đêm, đột nhiên có tiếng động âm u truyền tới, nghe có vẻ giống tiếng gió, dần dần trong đó xuất hiện tiếng phụ nữ khóc lóc ai oán. Ở cái nơi hoang vu vắng vẻ này, tiếng khóc đó thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi nghiêng người, đặt tai lên chiếc ống khoai tây. Tống Tinh Thần thì tay nắm chặt thanh đao, sẵn sàng xông ra. Tôi nhắm mắt lắng nghe một lát, rồi la lên: "Hướng 7 giờ, nhanh lên!"

Cả hai lập tức xông ra, chạy về phía phát ra âm thanh, nhưng kết quả là chẳng có một bóng người. Tống Tinh Thần chỉ vào một chỗ rồi nói: "Anh ơi, nhìn kìa!"

Dưới đất trồi lên một đống bất thường. Tôi đưa xẻng cho Tinh Thần, cậu ấy đào mấy cái, nhấc bên dưới ra một chiếc túi. Bên trong là một cái máy ghi âm đang bật ở mức âm lượng tối đa, phát ra âm thanh rợn người.

Tống Tinh Thần tắt máy ghi âm. Tôi xem xét xung quanh, dưới đất hình như có dấu chân. Chưa kịp nhìn kỹ thì sau lưng chợt có tiếng hét thất thanh, đó là giọng của Băng Tâm!

Vì lo lắng Băng Tâm gặp chuyện không hay, tôi vội chạy về lều nữ, hỏi: "Sao vậy?"

Băng Tâm sợ đến mức giọng nói lạc đi: "Anh Tống Dương, có... có cái gì đó l.i.ế.m mặt em..."

Tiểu Đào nói: "Ban nãy lúc em ngủ, hình như cũng cảm giác có gì đó chạm vào tay. Em còn tưởng là nằm mơ."

Tôi hỏi: "Anh vào được không?"

"Vào đi!" Tiểu Đào đáp.

Tôi vào trong lều, bật đèn sáng trưng. Trông thấy Băng Tâm, tôi suýt bật cười. Tiểu Đào thì vẫn mặc nguyên quần áo ban ngày đi ngủ, còn Băng Tâm lại diện bộ đồ ngủ hình con gấu bông đáng yêu. Để ý góc lều bị đẩy lên một lỗ nhỏ, tôi cầm tay Tiểu Đào quan sát, rồi lại nhìn kỹ má Băng Tâm. Cả hai đều dính một ít chất lỏng nhơn nhớt.

Tôi nhớ tới chuyện hai cô nữ sinh kia kể. Chẳng lẽ thật sự có một tên biến thái chui vào trong để l.i.ế.m người? Nhưng phần góc lều hở rất nhỏ, đừng nói chui người vào, đến cái đầu người cũng khó lọt. Trừ khi đó là một con ma lưỡi dài!

Tôi nhìn bốn phía, bỗng phát hiện ra một hàng dấu chân nhỏ, chợt hiểu ra...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.