Âm Phủ Thần Thám - Chương 807
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:30
Phía trước dần xuất hiện một khu nhà máy cũ, từ bên ngoài nhìn vào có vẻ như nó đã không còn hoạt động. Tôi chợt rùng mình, nơi mà Hác lão bản gọi là an toàn tuyệt đối, chẳng lẽ không phải là nhà máy thịt người đấy chứ?
Hác lão bản đi tới, dời tấm biển ra, bấm chuông. Lát sau, hai cánh cổng sắt cũ kỹ được người ta đẩy ra, hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên, khoanh tay trước ngực.
Hác lão bản đưa tay mời, chúng tôi bước vào bên trong phân xưởng. Ngước mắt nhìn những xà thép đã loang lổ, tôi cười nói: "Đây là địa bàn của Đại nhân Cuồng Trù sao? Ở đâu ra khu đất này vậy?"
Đột nhiên có tiếng la hét ở đâu đó, một cô gái loã thể lao ra, khắp người cắm đầy ống dây. Nhìn thấy chúng tôi, cô ta la lên: "Cứu mạng! Cứu mạng..." Hai gã đàn ông mặc đồ như đồ tể xông ra phía sau, trên người còn quấn tạp dề dính máu. Cô gái hoảng hốt bỏ chạy vấp ngã, cả hai lập tức nhảy tới đè lại. Một trong hai gã hung hãn giáng một cái tát trời giáng vào cô ta.
Cảnh này khiến m.á.u tôi dồn lên não, Tống Tinh Thần cũng không kìm được, vô thức bước lên một bước nhưng bị vệ sĩ đứng cạnh giơ tay ngăn lại.
Tôi hỏi Hác lão bản: "Rốt cuộc ở đây đang làm gì?"
Hắn cười ha hả: "Thật không dám giấu giếm, nơi đây là nhà kho thực phẩm của Đại nhân Cuồng Trù. Ngài có thấy những cái ống trên người cô ta không? Nhân viên ở đây truyền nguyên liệu nấu ăn vào cơ thể họ để ướp, hằng ngày cho họ hít thở oxy tinh khiết, vận động cơ thể để thịt sẽ trở nên rất tươi ngon. Khỏi cần thêm gia vị, cứ hấp trực tiếp là có thể ăn. Sự am hiểu về ẩm thực của Đại nhân Cuồng Trù, người thường như chúng ta không thể nào theo kịp." Nói tới đây, Hác lão bản thèm thuồng chảy nước miếng, cái bản mặt thật khiến người ta kinh tởm.
Tự biết mình thất thố, hắn đưa tay lau miệng, nói: "Chờ mấy ngày nữa Đại yến Lục Đạo Cực tổ chức, ngài cũng sẽ được nếm mỹ vị này, kính xin đợi."
Tôi cười: "Tôi rất mong chờ."
Cô gái kia bị gã đồ tể kéo vào trong, kêu la thảm thiết: "Các ngươi là lũ ma quỷ ăn thịt người! Đồ ma quỷ!" Mười đầu ngón tay cô ta cào vào tường xi măng bật máu, tôi nhìn mà khẽ nghiến chặt răng.
Hác lão bản đưa chúng tôi vào một căn phòng nhỏ. Nơi đây được trang trí khá cổ điển, có cảm giác như một phòng trà. Đột nhiên bên ngoài có tiếng xe, Tiểu Đào khẽ nói: "Có người vừa lái xe đi rồi."
Hác lão bản nói: "Không sao không sao, đây là để đảm bảo an toàn thôi. Đợi lát nữa uống trà xong, tôi sẽ đưa các vị về thị trấn. Phải rồi, lát nữa sẽ phải gặp Đại nhân Thấu Xương Hương, trước đó xin các vị phối hợp một chút."
Vệ sĩ bước lên, tôi liền hiểu là phải lục soát người, bèn giang hai tay ra hợp tác. Trên người tôi chẳng có gì, Tống Tinh Thần có giắt con d.a.o găm bên hông, liền bị vệ sĩ tước mất. Tiểu Đào mới là người đáng lo nhất vì nàng có bộ đàm trên người.
Vệ sĩ vỗ vỗ mấy cái vào quần áo, muốn kiểm tra áo lót. Tiểu Đào vung tay tát thẳng vào mặt hắn, lông mày dựng ngược, mắng: "Gan to thật! Chỗ này mà cũng dám động vào! Lão gia, lão gia ơi, chặt ngón tay hắn cho em đi!"
Tôi nghiêm mặt nói: "Ai dám động vào nữ nhân của lão tử?"
Hác lão bản vội tươi cười: "Thành thật xin lỗi, đây là quy tắc, mong các vị thông cảm và tuân thủ."
Tôi nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Nếu ông không hợp tác, e rằng sẽ mất quyền lợi!" Mặc dù miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt Hác lão bản đã lóe lên vẻ tàn độc.
Đã tra được địa chỉ nhà máy, có uống trà hay không không quan trọng nữa. Tôi nghiêm mặt nói: "Vậy coi như xong. Thập Tam Ca tôi đây cũng là người có danh dự, kiểu làm nhục này tôi không thể chấp nhận được. Chén trà này tôi không uống nữa, chúng ta đi thôi!"
Hác lão bản giơ tay ra cản: "Ông cho rằng đây là chỗ nào?"
Tống Tinh Thần định ra tay, chỉ thấy hai gã vệ sĩ rút s.ú.n.g ra chĩa vào chúng tôi. Dù trong lòng thấy ngao ngán, ngoài mặt tôi vẫn cố giữ vẻ hung tợn, trừng mắt nhìn Hác lão bản. Đúng lúc đang giằng co thì Tiểu Đào bỗng nói: "Được được được, em tự làm, được chưa!" Nàng thò tay vào cổ áo, lôi áo lót ra, ném xuống đất: "Nhìn xem, có gì không?"
Hác lão bản nhặt cái áo lót lên kiểm tra một chút, rồi đưa trả cho tôi: "Xin lỗi, chúng tôi chỉ phụng mệnh làm việc."
Tôi hừ một tiếng: "Nể mặt Đại nhân Cuồng Trù, tôi không so đo với ngươi!"
Hác lão bản mời chúng tôi ngồi, sau đó có mấy vệ sĩ mang ra ít quà bánh, hạnh nhân, bảo chúng tôi ngồi chờ một chút. Chúng lui ra ngoài, tôi nhỏ giọng hỏi Tiểu Đào: "Em giấu bộ đàm đâu rồi?"
Tiểu Đào cười: "Em khoét cái lỗ trong đế giày."
"Em thông minh thật đấy."
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng chứ sao."
Nhấc chén trà khai vị lên ngửi, bên trong không bị bỏ thêm thứ gì, tôi liền nhấp một ngụm. Trong lúc chờ đợi, thi thoảng lại nghe tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tôi giận đến siết chặt nắm đấm. Mặc dù rất muốn lập tức đi cứu người, nhưng nơi đây có bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu vũ khí, chúng tôi hoàn toàn không biết, chỉ có thể tạm nhẫn nại, tiếp tục diễn trò.
Khoảng một tiếng sau, cửa đột nhiên bật mở, một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng bị vệ sĩ lôi đầu vào. Gã để kiểu tóc mohican, mặt có vết sẹo dài. Lý Sấm đã miêu tả rất kỹ về tướng mạo Mãnh ca, không thể nghi ngờ chính là tên này. Tôi cười gằn một tiếng, đứng dậy: "Mãnh ca, anh còn nhớ tôi không?"
Mãnh ca trợn to đôi mắt: "Anh là ai, sao lại gọi tôi tới đây?"
"Tôi đứng thứ mười ba, giang hồ gọi tôi là Thập Tam Ca!"
Mãnh ca há hốc mồm, mặt đầy kinh ngạc, nhưng phản ứng của hắn rõ ràng là đang giả bộ, không thể qua mắt tôi được. Phía sau Mãnh ca là bốn tên vệ sĩ, tiếp đó Đại nhân Thấu Xương Hương trong bộ vest trắng bước vào, theo sau là Hác lão bản. Cánh cửa được đóng lại, Đại nhân Thấu Xương Hương nói: "Hôm nay, Thập Tam Ca chỉ đích danh muốn uống trà với Mãnh ca, tôi sẽ đứng ra chủ trì buổi gặp này!"
Tôi chắp tay cảm ơn, Thấu Xương Hương tiếp lời: "Chắc hẳn các người đã nghe nói về quy tắc trà đạo, nhưng ta vẫn muốn nhắc lại đôi lời. Người Trung Hoa chúng ta luôn chú trọng việc giải quyết vấn đề trên bàn trà, không có gì mà một chén trà không thể hóa giải. Bất kể trước đây hai người có mâu thuẫn không đội trời chung đến mấy, đã đến đây thì mọi chuyện sẽ do ta định đoạt, không được cãi vã hay động thủ."
Tôi gật đầu: "Xin ngài cứ sắp xếp."
Thấu Xương Hương mỉm cười nhìn Mãnh ca, hắn ta tức giận đáp: "Uống thì uống, ai mà sợ ai!"
Thấu Xương Hương giơ tay, hỏi: "Trước khi uống trà, ta muốn hỏi một chút, hai người có ân oán thế nào, hãy lần lượt kể ra." Hắn ra hiệu cho tôi nói trước. Tôi kể một lèo những gì đã chuẩn bị sẵn, sau đó đến Mãnh ca. Đương nhiên Mãnh ca sẽ bịa đặt để cãi cố, chẳng có chút căn cứ nào cả, bởi nhìn vẻ mặt hắn, không câu nào là thật lòng.
Thấu Xương Hương nghe xong thì lên tiếng: "Được, dâng trà lên!"
Vệ sĩ bưng một khay gồm một ấm trà tinh xảo cùng hai chén trà vào. Thấu Xương Hương cầm lên, lần lượt rót trà cho chúng tôi. Mãnh ca ngồi đó, căng thẳng tột độ, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.
Tôi cẩn thận quan sát tay của Thấu Xương Hương. Lúc rót trà cho tôi xong, hắn kín đáo vặn miệng ấm, hóa ra là một ấm trà hai đáy, còn cố tình tạo vẻ bí ẩn.
"Mời dùng! Chỉ cần ngươi không thẹn với lương tâm, chén trà này sẽ không làm hại ngươi." Thấu Xương Hương toét miệng cười một tiếng: "Nhưng nếu trong lòng ngươi có quỷ, chén trà này sẽ đòi mạng ngươi!"
Mãnh ca nuốt nước bọt, bỗng nhích người, nhìn Thấu Xương Hương rồi nhìn tôi, nở nụ cười cầu hòa: "Thập Tam Ca, lô hàng kia tôi xin bồi thường ngài gấp đôi... A á á!!!"
Đột nhiên hắn hét thảm. Tên vệ sĩ bên cạnh đã cắm phập con d.a.o vào bàn tay Mãnh ca, ghim chặt xuống mặt bàn, m.á.u tươi chảy đầm đìa. Thấu Xương Hương âm u nói: "Không được nói lời thừa thãi, uống trà!"
