Âm Phủ Thần Thám - Chương 811

Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:30

Hắn ta giơ tôi lên không trung, điên cuồng cười lớn: "Tống Dương, tôi không tin anh có thần linh hộ mệnh, dựa vào đâu mà ngay cả Tứ Đại Thiên Vương cũng không thể g.i.ế.c được anh?"

Thiếu oxy khiến đại não tôi gần như hôn mê. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, tôi chợt nhớ ra Phu Tử Tam Củng Thủ có một chiêu thức để đối phó khi bị khóa cổ. Tôi liền dùng hai tay ôm chặt cổ tay Thấu Xương Hương, hai chân quặp chặt vào cánh tay hắn, cả người treo lơ lửng trên tay tên ác ma.

Vài tiếng "đoàng đoàng" liên tiếp vang lên, tôi và Thấu Xương Hương cùng lúc ngã xuống đất. Hóa ra Tiểu Đào đã chớp lấy cơ hội mà nổ súng.

Dù đã ngã, Thấu Xương Hương vẫn ghì chặt lấy cổ họng tôi. Tinh Thần vội chạy tới, phải dùng hết sức lực mới gỡ được năm ngón tay hắn ta ra. Thấu Xương Hương trúng ba phát đạn, m.á.u chảy ồ ạt. Tôi để ý thấy m.á.u hắn có màu đen, miệng cũng trào ra một dòng m.á.u đen đặc.

Hắn ta nói trong khó nhọc: "Đại nhân Cuồng Trù nhất định sẽ không bỏ qua..." Lời còn chưa dứt, hắn ta đã trút hơi thở cuối cùng.

Tiểu Đào kiểm tra cổ họng cho tôi, xót xa nói: "Cổ anh bị bóp đỏ lừ rồi."

Tôi sờ cổ mình một cái, kinh hãi: "Chắc chắn tên này đã uống thứ thuốc gì đó, sức lực mới dị thường đến vậy."

Tôi lục soát t.h.i t.h.ể Thấu Xương Hương, tìm được một cái lọ nhỏ, bên trong chỉ còn lại một ít thuốc bột. Ghé mũi ngửi thử, Tinh Thần cau mày: "Lẽ nào đây là Cửu Tử Hồi Xuân Tán?"

Ngoài dược phổ của môn phái, Tống gia cũng ghi chép về những độc dược bên ngoài. Nghe nói Cửu Tử Hồi Xuân Tán này có thể khiến một kẻ ốm liệt giường biến thành một dũng sĩ với sức khỏe phi thường, nhưng cái giá phải trả chính là cái chết.

Bởi đây là một tà dược thất truyền nên không được Tống gia sử dụng. Theo ông nội suy đoán, dược lực của nó có tác dụng hòa tan gan, vận chuyển toàn bộ dịch gan đến khắp cơ thể, từ đó khiến người ta có được sức mạnh trong chốc lát.

Một loạt tiếng bước chân vang lên. Vương Nguyên Thạch, trong bộ đồ đặc nhiệm, dẫn quân xông vào. Trông thấy hiện trường, ông kéo mặt nạ xuống, nói: "Xin lỗi, bọn tôi đến trễ."

Tôi đáp: "Không sao rồi."

"Lão Vương, tình hình bên ngoài thế nào?"

"Những tên chống cự đã bị b.ắ.n hạ, số còn lại thì giao nộp vũ khí đầu hàng." Vương thúc trả lời.

"Đúng rồi, sao ông lại ở đây?" Tôi hỏi.

Vương thúc nói rằng ông chạy tới huyện Tây Bình để gặp mặt chúng tôi. Qua cảnh sát địa phương, ông được biết chúng tôi đang điều tra nhà máy của Cuồng Trù, cho nên lần theo tín hiệu GPS mà tới.

Nhìn quanh, những nam thanh nữ tú bị bắt tới đây làm nguyên liệu nấu ăn phải đến năm mươi người. Tôi vội nói: "Mau cứu người!"

Những thanh niên này đều bị tiêm thuốc, lâm vào tình trạng nửa c.h.ế.t nửa sống. Các đặc cảnh lần lượt đặt họ xuống đất. Tôi ngửi thử chất lỏng trong trụ kính, nồng nặc mùi dược thảo và hương liệu.

"Thật điên rồ, dùng con người để ướp gia vị làm món ăn!" Tiểu Đào cau mày.

"Giải độc cho họ thì dễ thôi, cùng lắm là lọc m.á.u toàn thân. Nhưng tôi e rằng những vết thương lòng sẽ còn đọng lại mãi mãi." Tôi thương xót nói.

Sau đó thì cảnh sát địa phương cũng có mặt, cảnh tượng bên trong khiến họ kinh hãi. Đội trưởng dẫn đội nói: "Quanh huyện Tây Bình lại có một nơi thế này, đúng là chúng tôi đã không làm tròn bổn phận."

Nơi đây đất rộng người thưa, lực lượng cảnh sát lại không bằng các thành phố lớn, Lục Đạo Cuồng Trù đặt nhà máy ở đây cũng không có gì lạ. Tôi lại nghĩ, chẳng lẽ Lục Đạo Cực Yến sẽ được tổ chức ở gần đây? Ở một huyện biên giới như thế này, việc vận chuyển người, chỉ cần không xuất cảnh thì rất khó bị kiểm tra.

"Tìm thấy vợ tôi không?" Một giọng nói vang lên, Lý Sấm đang vội vã chạy vào, theo sau ông là Tống Khiết.

"Ai cho phép ông vào đây?" Cảnh sát ngăn ông lại. Tôi xua tay: "Không sao đâu, là người quen!"

Lý Sấm vội vàng chạy đi kiểm tra những người vừa được giải cứu. Tôi hỏi Tống Khiết tới đây bằng cách nào, con bé cười khổ: "Vị đại thúc này cứ nằng nặc đòi tới, sau khi xe cảnh sát xuất phát thì em thuê một chiếc xe bám theo."

Chúng tôi bận rộn thu dọn hiện trường, không để ý đến Lý Sấm. Đột nhiên ông ta nói: "A, ở đây có đơn giao hàng."

Chúng tôi đi qua nhìn một cái. Ông vừa mở ngăn kéo, lấy ra một tập tài liệu. Tiểu Đào cảnh cáo: "Ông đừng lục lọi lung tung, lỡ để lại dấu vân tay thì giải thích thế nào?"

"Tôi xin lỗi, tôi nóng ruột quá!" Lý Sấm nói: "Mọi người xem, vợ tôi có tên trên đơn này, cô ấy đã bị đưa đi rồi."

Tôi cầm tờ đơn nhìn xem, trên đó đều là họ tên và vài thông tin cơ bản, ví dụ như Trương Tam, hơi gầy, 40kg... Ngoài ra, trong ngăn kéo cũng đầy những đơn giao hàng tương tự, được đánh dấu từng năm.

Trên tay tôi là tập tài liệu về đơn hàng năm nay, tôi càu nhàu: "Yến tiệc m.á.u người của Lục Đạo Cuồng Trù, không biết đã sát hại bao nhiêu sinh mạng rồi."

"Kẻ này luôn tự cho rằng mình đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, trong mắt hắn, cả con người lẫn động vật đều chỉ là nguyên liệu mà thôi!" Một giọng nói khàn khàn cất lên, vài cảnh sát đang bất ngờ lập tức rút s.ú.n.g chĩa về phía người vừa đến.

Có lẽ vì Đao Thần ăn mặc quá khác lạ nên cảnh sát mới cảnh giác như vậy. Tôi vội trấn an: "Không sao, không sao, là người của chúng ta."

Đám cấp dưới toàn những tân binh của Vương Nguyên Thạch nhỏ giọng hỏi anh ta: "Huấn luyện viên, đây là ai vậy? Rõ ràng bên ngoài có người canh gác mà ông ta lại có thể một mình xông vào được?"

Đao Thần dừng lại trước mặt tôi, đưa tay xoa xoa chỗ cổ họng vừa bị bóp, nói: "Lần sau đừng hấp tấp như vậy. Tôi không ngờ nhà máy lại ở nơi hẻo lánh thế này, tốn quá nhiều thời gian để chạy tới."

Tôi hỏi: "Sao ông không hành động chung với chúng tôi?"

Ông ta cầm tờ tài liệu trên tay tôi nhìn lướt qua: "Tôi đang điều tra một vài thông tin."

Khi tôi hỏi, ông ta lại nhìn quanh tất cả mọi người, rõ ràng là không muốn người ngoài nghe thấy, rồi nói: "Về khách sạn trước đã!"

Sau khi bảo cảnh sát ở lại thu dọn hiện trường và cấp cứu các nạn nhân, nhóm chúng tôi quay về khách sạn đã đặt trước trong thị trấn. Đao Thần vẫn luôn cẩn trọng, vừa vào phòng, ông ta trước tiên kiểm tra kỹ cửa sổ và các góc khuất, sau đó ánh mắt dừng lại ở Lý Sấm: "Ra ngoài cho tôi!"

Lý Sấm nhìn tôi một chút, khẩn cầu: "Xin cậu, tôi cũng muốn biết tung tích vợ mình."

Tôi cười khổ: "Xin lỗi, những thông tin này tôi không thể tiết lộ cho ông được. Chúng tôi nhất định sẽ cứu vợ ông trở về, xin ông hãy yên tâm!"

Lý Sấm lúc này mới bất đắc dĩ rời đi. Sau khi ông ta khuất bóng, Đao Thần nói: "Không nên dễ dàng tin tưởng người lạ."

Tiểu Đào lên tiếng: "Thông tin về Lý Sấm tôi đã nhờ cảnh sát địa phương điều tra, ông ta sống ở đây mấy chục năm, không có gì đáng ngờ."

Đao Thần lắc đầu: "Cẩn thận thì vẫn tốt hơn, nhất là trong thời điểm then chốt này! Tống Dương, thiệp mời anh vẫn giữ chứ?"

"Ông nói cái này?" Tôi lấy tấm thiệp đặt lên bàn. Đao Thần rút thiệp của mình ra, bên cạnh còn có một cái nữa: "Tôi có hai cái, đến lúc đó chúng ta có thể cử ba người tham gia Lục Đạo Cực Yến!"

Tiểu Đào thắc mắc: "Lẽ nào chúng ta còn phải cầm thiệp mời mà nghiễm nhiên đi vào? Theo tôi, nên hành động ngay lập tức, tuyệt đối không thể để Lục Đạo Cực Yến được diễn ra."

Đao Thần lắc đầu: "Thật đáng tiếc, mặc dù chỉ còn ba ngày nữa là bữa tiệc diễn ra, nhưng chúng ta vẫn chưa có địa điểm chính xác của nó."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.