Âm Phủ Thần Thám - Chương 815

Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:31

Đây có lẽ là hành trình tẻ nhạt nhất mà tôi từng trải qua. Từ mười giờ tối cho đến tận trưa ngày hôm sau, ba chiếc xe việt dã vẫn cứ chạy băng băng không ngừng nghỉ. Cảnh vật hoang vu cứ lặp đi lặp lại đến phát chán khiến tôi thấy đầu óc quay cuồng. Thêm vào đó, sắc mặt vô cảm của hai tên áo đen ngồi kẹp hai bên càng làm tôi không sao chợp mắt được.

Hôm nay là ngày 2 tháng 3, tôi không khỏi suy nghĩ một điều. Đao Thần từng nói năm nay khách mời sẽ đông hơn gấp năm lần mọi khi, thế nhưng suốt dọc đường đi chỉ có mỗi chúng tôi, chẳng thấy bất kỳ chiếc xe nào khác. Chẳng lẽ bọn chúng định lừa chúng tôi đến một nơi nào đó?

Hai giờ chiều, mặt trời vẫn gay gắt, thiêu đốt cả vùng đất hoang vu, phản chiếu ánh nắng chói chang đến lóa mắt. Đột nhiên, chiếc xe chở Đao Thần phanh gấp. Một tiếng "cạch" vang lên, cánh cửa bị đẩy bật ra, và một tên mặc đồ đen lảo đảo ngã xuống đất.

Đao Thần nhanh chóng nhảy xuống, giẫm thẳng lên n.g.ự.c tên đó. Gã kia giãy giụa không ngừng. Mấy tên áo đen khác cũng vội vàng lao xuống, rối rít rút s.ú.n.g chĩa thẳng vào ông ta.

"Dừng xe! Dừng xe ngay!" Tôi lớn tiếng hô.

Xe khựng lại. Tôi và Tiểu Đào nhanh chóng lao ra từ hai chiếc xe khác, đúng lúc nghe thấy Đao Thần lạnh lùng đe dọa: "Để xem s.ú.n.g của các người nhanh hơn, hay đao của ta nhanh hơn?"

Sắc mặt đám áo đen tái mét. Tôi tiến lại gần, hỏi: "Sao vậy, Đao Thần?"

Ông ta trầm giọng nói: "Đầu tiên là đi về phía Nam, sau đó lại hướng Đông, rồi lại quay sang hướng Bắc. Cái lũ tạp chủng này đang dắt mũi chúng ta, chúng đang đùa cợt ta đây mà!"

Tôi giật mình, vội nhặt hai viên đá dưới đất lên, nhét vào một chạc cây. Thông qua vị trí mặt trời đang di chuyển, tôi bắt đầu đoán phương vị. Giờ này chúng tôi đang đi về hướng Nam, trong khi lúc xuất phát từ huyện Tây Bình là về hướng Bắc. Như vậy rõ ràng là chúng tôi đang quay đầu lại.

Đao Thần gằn giọng quát lớn: "Cho ta một lời giải thích mau!"

Một gã đồ đen ấp úng trả lời: "Bọn tôi chỉ tuân lệnh làm việc, ..."

Đao Thần rút đao ra, mũi đao chĩa thẳng vào hắn: "Nếu ta còn nghe thấy mấy chữ "tuân lệnh làm việc" đó nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!"

Gã kia toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng đáp: "Cái c.h.ế.t không thể đe dọa được bọn tôi đâu."

"Thật vậy sao?" Tôi nói, giọng điệu giễu cợt: "Khách mời năm nay ít nhất cũng phải hơn vạn người. Nếu mỗi người đều cần bốn tên hộ tống, thì số lượng vệ sĩ phải cực kỳ lớn. Tôi không tin Cuồng Trù lại có nhiều thân tín đến vậy. Hơn nữa, trên cổ tay mấy người có hình xăm giống mã vạch, chứng tỏ mấy người chỉ là vệ sĩ hoặc lính đánh thuê được thuê về. Còn nữa, cái viên nang ngậm thuốc độc trong miệng mấy người đó, nếu gặp môi trường ẩm ướt sẽ nhanh chóng bị hòa tan. Nếu đó thật sự là độc dược, e rằng mấy người đã sớm mất mạng rồi."

Nửa câu đầu là sự thật, nhưng nửa sau chỉ là suy đoán. Nếu viên nang được bọc kín bằng băng nylon có mật độ dày đặc, nó sẽ không bị thấm nước. Thế nhưng, tôi không nghĩ cái đám lính đánh thuê mới được thuê về này lại trung thành đến mức đó.

Tôi quan sát nét mặt từng tên. Thấy đứa nào đứa nấy đều căng thẳng đến cực điểm, chứng tỏ tôi đã đoán trúng phóc. Tôi tiếp tục giễu cợt: "Đừng có diễn kịch với chúng ta nữa. Mấy người căn bản là không dám tự sát đâu!"

Đám áo đen trố mắt nhìn nhau, rồi cuối cùng một tên đành mở miệng: "Đại nhân Cuồng Trù đã ra lệnh cho chúng tôi phải dẫn các vị đi vòng vèo ở đây cho đến khi có tín hiệu, là để tránh bị theo dõi."

"Tín hiệu? Là cái gì?" Tôi truy hỏi.

"Cái này... chúng tôi không thể nói được. Mong các vị thông cảm."

Đao Thần bỏ chân khỏi người tên đang nằm dưới đất, đá hắn một cái rõ đau: "Đã vậy thì đừng có đưa chúng ta đi đâu nữa. Cứ ở lại đây nghỉ ngơi cho ta!"

Đám vệ sĩ không dám cự tuyệt. Vì vậy, chúng tôi tạm thời nghỉ ngơi ngay cạnh xe. Tôi quan sát bốn phía, hoàn toàn không biết hiện giờ mình đang ở đâu, bèn thôi không nghĩ ngợi nữa, chui vào xe đánh một giấc thật sảng khoái.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy bên ngoài tối đen như mực, cứ ngỡ màn đêm đã buông xuống, nhưng nhìn kỹ thì phía đông vẫn còn ánh mặt trời. Hóa ra, phía Tây xuất hiện một mảng mây đen khổng lồ, và đám vệ sĩ bắt đầu thúc giục: "Lên xe, lên xe mau!"

Tôi chợt hiểu ra, đây chính là tín hiệu. Bằng cách nào đó, Cuồng Trù đã biết thời tiết sẽ thay đổi đột ngột, nên mới ra lệnh cho đám người này lợi dụng bóng tối mà dẫn chúng tôi tới địa điểm chính thức. Như vậy, cho dù là vệ tinh cũng không thể biết được vị trí của chúng tôi, đúng là xảo quyệt. Sau khi lên xe, đám người mặc đồ đen vặn hết tốc lực, hệt như đang chạy đua với đám mây đen, phi như bay về hướng Đông Nam. Rất nhanh sau đó, bên ngoài đã đổ mưa lớn, cuồng phong gào thét cuộn nước mưa khiến trời đất gần như chìm vào bóng tối. Ba chiếc xe bật đèn pha xếp thành một hàng, lao đi trong mưa gió.

Chẳng biết đã đi bao lâu, chợt tôi phát hiện trong màn đêm có những ánh đèn khác, ánh đèn ngày càng nhiều, ngày càng đông đúc, tất cả đều tiến về một hướng. Phía đó còn xuất hiện một hình dáng tòa nhà chọc trời mờ ảo. Tôi không khỏi ngạc nhiên, vốn cho rằng địa điểm tổ chức sẽ là một trụ sở bí mật, như thế này thì chẳng lẽ lại là một thành phố?

Xe dừng lại, một tên vệ sĩ đưa bộ áo mưa cho tôi: "Tống tiên sinh, mưa to quá, mời anh mặc vào!"

Tôi im lặng khoác áo mưa, theo bọn họ xuống xe. Ngẩng đầu nhìn khu nhà trong màn mưa, nơi đây có vẻ như là một thị trấn nhỏ, nhưng điều đáng ngờ là xung quanh không có đường quốc lộ. Tiểu Đào sợ hãi nói: "Thị trấn này sao mà âm u thế."

Quanh chúng tôi là rất nhiều chiếc xe việt dã, những khách mời khác được vệ sĩ hộ tống đi tới một cánh cổng, nơi đó có người cầm máy quét an ninh kiểm tra trên người họ, thu giữ hết thiết bị điện tử và vũ khí.

Tiểu Đào liếc nhìn tôi một cái, liền giả bộ cúi xuống buộc dây giày, lấy thiết bị định vị giấu trong giày ra ném đi. Tôi cũng nhân lúc đám vệ sĩ áo đen còn chưa kịp kiểm tra, nhanh chóng vứt bỏ những thiết bị định vị khác trên người. Sau đó, chúng tôi đi qua cổng, điện thoại di động bị thu mất, được dán số thứ tự lên đó. Vệ sĩ đứng cổng đưa cho chúng tôi mỗi người một chiếc điện thoại, nói: "Điện thoại này chỉ có thể sử dụng trong khu vực này, số thứ tự phía sau điện thoại chính là số liên lạc. Đợi khi bữa tiệc kết thúc, tất cả đồ vật tùy thân sẽ được hoàn trả đầy đủ."

"Đúng là cẩn thận quá mức!" Tiểu Đào cười lạnh.

Tôi liếc nhìn Đao Thần đi phía sau, lúc qua cổng ông ta lại chẳng bị thu đao trên người, chỉ lấy đi điện thoại, lẽ nào ông ta có thủ đoạn gì đó để giấu thanh đao?

Các khách mời lục tục qua cổng, tập trung ở sảnh chính lối vào. Tôi quan sát một chút, đám người này ai nấy đều toát ra khí chất hung hãn, vẻ mặt dữ tợn. Chợt thoáng thấy một gã đầu trọc bóng loáng, lòng thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ, dù sao kiểu tóc này những kẻ giang hồ cũng hay để.

Nhưng vẫn tiến tới xem thử thì thấy gã đầu trọc đang cầm cái điện thoại được phát, hỏi: "Này huynh đệ, cái đồ chơi này mở thế nào?" "Giúp tôi chút đi, tôi phải gọi điện cho lão đại!"

Tôi bước tới vỗ vai gã một cái: "Này, sao cậu lại ở đây?"

Quang Trọc giật mình, hai mắt tròn xoe: "Tống... Tống ca, sao đại ca cũng tới?"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.