Âm Phủ Thần Thám - Chương 85

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:41

Ống xi măng dựng thẳng đứng trên mặt đất, bên trong là rác rưởi và vài bộ quần áo rách nát, hẳn là của mấy người vô gia cư bỏ lại. Tôi thò người vào bên trong, dùng tay khua khoắng, cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc của mùi lạ kia.

Tôi đeo găng tay, nhặt vật đó lên. Đó là một mẩu khăn giấy đã qua sử dụng, tỏa ra mùi cồn y tế thoang thoảng.

Có vẻ như tôi đã đoán đúng, Tiểu Trương đã bị hung thủ bắt cóc. Mẩu khăn giấy này hẳn là hung thủ dùng để lau dấu vết oxit nitơ trên tay. Vậy thì, hắn đã theo dõi Tiểu Trương một thời gian dài rồi.

Hoàng Tiểu Đào lại gần, hít ngửi rồi nói: "Tống Dương, mũi anh đúng là mũi chó à? Mùi thế này mà cũng ngửi ra được?"

"Không phải bẩm sinh, mà là do rèn luyện."

"Rèn luyện thế nào vậy anh? Dạy tôi đi. Có được khứu giác này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều cho việc phá án sau này."

Việc rèn luyện khứu giác này cực kỳ gian khổ, mỗi ngày phải châm kim vào các huyệt vị trên mũi, người bình thường khó lòng chịu đựng được. Tôi nói qua loa: "Chuyện đó để sau đi, cô có mang theo túi vật chứng không?"

"Có." Tiểu Đào gật đầu.

Tôi đặt khăn giấy vào túi vật chứng, rồi phẩy tay: "Ở đây chẳng còn gì đáng giá để tìm nữa. Chúng ta sang địa điểm tiếp theo thôi."

"Được!"

Người thứ hai trong hồ sơ có tình huống tương tự Tiểu Trương: mất tích nửa tháng trước, cũng không lời từ biệt. Tiểu Lý là một công nhân rửa xe, thuê trọ cùng hai đồng nghiệp khác.

Bạn cùng phòng của Tiểu Lý kể lại, nửa tháng trước cậu ta xuống lầu đổ rác, rồi không thấy quay lại nữa. Gọi điện không được, thế nên bọn họ đã báo án.

Tôi hỏi: "Gia đình của Tiểu Lý có tìm đến đây không?"

"Có chứ, mẹ cậu ấy khóc sướt mướt, còn cậu cậu ấy là một luật sư, thậm chí còn định kiện công ty chủ quản tòa nhà này ra tòa. Bảo vệ nói họ chỉ chịu trách nhiệm an ninh trong tiểu khu, còn chuyện mất tích thì không liên quan đến họ." Người kia đáp.

Tôi hỏi tiếp: "Tiểu Lý là người thế nào?"

"Cậu ấy là người tốt, lại rất sạch sẽ. Ba chúng tôi ở chung, cậu ấy luôn là người phụ trách dọn dẹp vệ sinh."

Một người bạn cùng phòng khác cũng chen vào: "Đúng vậy, Tiểu Lý là người sống nội tâm, hay xấu hổ. Ở nhà cậu ấy ít nói chuyện, chỉ vùi đầu vào công việc. Sở thích của cậu ấy là làm vườn, mấy chậu hoa trên ban công ấy, đều là do Tiểu Lý trồng đấy."

Tôi cười: "Vậy cậu ấy có bạn gái chưa?"

"Chưa từng. Với lại, bọn tôi đều là 'chó độc thân' như nhau cả thôi."

"Mày mới là chó độc thân ấy, đừng vơ cả tao vào." Một tên bạn cùng phòng khác nói.

"Mẹ nó, mày nghĩ Tiểu Lệ thích mày thật sao? Cô ta chỉ xem mày là lốp dự phòng thôi. Hai đứa mày quen nhau lâu thế rồi, đã ăn cơm chung được mấy bữa, thuê phòng được mấy lần?"

"Biến đi! Tiểu Lệ rõ ràng có tình cảm với tao thật!"

"Đúng rồi, "rất có tình cảm" luôn. Mỗi lần nói chuyện chưa được hai câu đã đòi đi tắm. Tiểu Lệ của mày đúng là sạch sẽ thật đấy!"

Hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai, tôi sợ xảy ra xô xát, bèn ném lại một câu: "Cảm ơn đã hợp tác." Rồi kéo Tiểu Đào nhanh chóng rời đi.

Rời khỏi khu dân cư, tôi tổng kết nhanh: "Một tháng rưỡi, 27 ngày, rồi nửa tháng trước. Xét theo quy luật thời gian, e rằng Tiểu Lý cũng đã gặp chuyện."

"Nói cách khác, cứ mười lăm ngày, hung thủ sẽ ra tay một lần?" Hoàng Tiểu Đào hít một hơi khí lạnh.

"Thường ngày cô có hay nấu cơm không?"

"Không, có chuyện gì sao?"

"Thịt tươi sống tốt nhất chỉ giữ được trong mười lăm ngày. Tên hung thủ này đúng là xem mạng người như thịt dê mà ăn vậy." Tôi chậc lưỡi.

"Vậy là, chúng ta có nửa tháng để tóm gọn hung thủ trước khi án mạng tiếp theo xảy ra?" Tiểu Đào hỏi.

"Không. Tiểu Lý mất tích nửa tháng trước rồi. Ước tính nạn nhân thứ tư có thể xuất hiện trong hai ngày tới. Mấu chốt là chúng ta có bắt được hung thủ trước khi hắn ra tay hay không."

Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Thời gian quả thực quá cấp bách."

Đúng lúc này, điện thoại của Tiểu Đào reo lên. Nghe xong, cô ấy quay sang nói với tôi: "Tống Dương, anh nói đúng. Mã Diệu Tổ chính là tên thật của Mã Kim Hỏa."

Tôi lục lại trí nhớ về tập hồ sơ lúc trước: "Ồ, Mã Kim Hỏa mất tích ba tháng. Hắn nghỉ việc ở xưởng thịt cũng là ba tháng trước. Vậy thì lúc hắn mất tích, hắn đâu còn làm ở xưởng thịt nữa. Thế ai là người báo án?"

"Ừ nhỉ, sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ? Có lẽ Mã Kim Hỏa có người thân ở Nam Giang."

Hoàng Tiểu Đào lập tức gọi đến đồn công an đã thụ lý vụ Mã Kim Hỏa mất tích. Kết quả được thông báo là người báo án là một quần chúng giấu tên. Tiểu Đào cúp máy, lẩm bẩm chửi: "Chết tiệt, manh mối lại đứt rồi."

Tôi lắc đầu: "Không, manh mối không hề đứt đoạn. Thậm chí còn có đột phá nữa là đằng khác."

Hoàng Tiểu Đào nóng nảy: "Gì cơ? Anh đừng có vòng vo nữa được không? Tôi sắp c.h.ế.t vì sốt ruột rồi đây này!"

"Không phải sư phụ Trương bán bánh bao từng nói, nửa năm nay Mã Kim Hỏa vẫn luôn giao thịt cho ông ấy sao? Nhưng thông tin chúng ta có được lại là Mã Kim Hỏa đã mất tích từ lâu. Liệu có phải lão Đường đang nói dối chúng ta?"

Hoàng Tiểu Đào chợt bừng tỉnh: "Đi thôi, chúng ta quay lại tìm ông ấy."

Chúng tôi lập tức quay đầu xe, chạy thẳng về tiệm bánh bao của lão Đường. Lúc này đã là buổi trưa, cửa hàng đóng im ỉm. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô bố trí cảnh sát theo dõi ở chỗ nào?"

Hoàng Tiểu Đào thì thầm: "Thấy chiếc xe màu đen đằng kia không? Bên trong có hai người, chỉ cần Mã Kim Hỏa xuất hiện, họ sẽ lập tức ập ra bắt."

"Công việc theo dõi này quả là vất vả." Tôi nói với vẻ cảm thông.

"Cũng thường thôi, ăn uống ngủ nghỉ ngay trên xe. Có lần tôi nhận nhiệm vụ này, dùng hết cả một bịch bỉm trong một tuần." Hoàng Tiểu Đào tự giễu, khuôn mặt hơi đỏ.

Tôi thầm nghĩ, Tiểu Đào này đúng là vô tư quá mức, chuyện như vậy mà cũng có thể kể ra được. Nhưng dù sao thì, điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hình ảnh "công chúa trong mộng" của tôi cả.

Chúng tôi tiến đến gõ cửa. Bên trong, lão Đường thưa một tiếng, phải hơn một phút sau mới mở cửa. Trông thấy ông ấy quấn tạp dề, hai tay dính đầy bột mì, tôi hỏi: "Ông đang làm bánh bao à?"

"Đúng vậy, mời hai vị vào trong ngồi. Để tôi rót cho hai vị chén trà nóng." Đường sư phụ cung kính nói.

"Không cần đâu, chúng tôi chỉ hỏi vài câu rồi đi ngay." Tôi vội vàng ngăn ông ấy lại.

Trong cửa hàng tối om, Đường sư phụ đang miệt mài nhào bột trên thớt. Một cái nồi lớn đầy ắp thịt băm, mùi ngũ vị hương nồng nặc xộc vào mũi. Tôi vừa trông thấy đã không khỏi liên tưởng đến bánh bao nhân thịt người, dạ dày quặn lại vì buồn nôn.

Hoàng Tiểu Đào trừng mắt hỏi: "Thịt này ông..."

"Yên tâm, yên tâm, đây là thịt chân sau tôi mua ở siêu thị, tươi mới tuyệt đối. Hai vị có muốn tôi hấp một lồng để mang đi ăn không?" Lão Đường cười xòa, lấy khăn lau trán. Khuôn mặt ông ấy đầm đìa mồ hôi, đỏ au.

Hoàng Tiểu Đào vội xua tay: "Không cần, không cần đâu."

Tôi hỏi Đường sư phụ: "Ông rất yêu thích nghề làm bánh bao sao?"

"Đúng vậy." Đường sư phụ ngồi trên ghế, mắt lim dim: "Tôi chẳng có sở thích nào khác ngoài làm bánh bao cả. Mỗi lần bắt tay vào làm là tôi lại đặc biệt say mê, thường xuyên tìm tòi cách điều chế, không ngừng cải thiện để bánh bao ngày càng hoàn hảo hơn. Thấy khách ăn rồi khen ngon, lòng tôi lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Nói văn vẻ thì nó giống như việc một nhà văn viết ra một cuốn sách mà tất cả mọi người đều yêu thích vậy."

Tôi thầm nghĩ, một người có tâm huyết với nghề đến nhường này quả thực rất hiếm có. Hoàng Tiểu Đào bật máy ghi âm rồi nói: "Chúng tôi cần hỏi ông vài câu."

"Được thôi, cô cứ hỏi." Đường sư phụ gật đầu.

"Dạo gần đây ông có thực sự gặp Mã Kim Hỏa không?"

Tôi đứng bên cạnh, vận dụng "Động U Chi Đồng" để quan sát từng cử chỉ và nét mặt của lão Đường.

Lão hơi ngẩn người một chút, rồi nói: "Tôi vẫn gặp anh ta mà, ba ngày trước anh ta còn đến đây giao thịt, có chuyện gì sao?"

"Mã Kim Hỏa đã mất tích từ lâu rồi, ông không biết sao?"

"Mất tích khi nào cơ?"

"Ba tháng trước. Thời điểm anh ta nghỉ việc ở xưởng thịt cũng là ba tháng trước, có người dân giấu tên đã báo án."

Đường sư phụ kinh ngạc đến mức hai con ngươi như muốn lồi ra ngoài: "Không thể nào! Ba ngày trước tôi thực sự đã gặp anh ta mà, tôi thề với trời!"

Hoàng Tiểu Đào liếc mắt nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu, ra hiệu rằng lão Đường đang nói thật.

Nhưng tôi luôn có cảm giác có điều gì đó không ổn lắm...

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.