Âm Phủ Thần Thám - Chương 9:tự Sát Ở Trường Học
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:35
Quyển 2: Hoa học đường màu trắng
Ba năm sau...
Hiện tại tôi đã là sinh viên năm cuối của Đại học Bách Khoa Thành Phố.
Cuộc sống của sinh viên năm cuối khá nhàn hạ. Chỉ cần học một vài buổi mỗi tuần là có thể dành trọn thời gian còn lại để làm những điều mình thích. Ví dụ như chơi "Liên Minh Huyền Thoại" xuyên đêm, hay tận hưởng những cuộc vui chóng vánh với các bóng hồng trong những căn hộ sang trọng – dù sao thì đám bạn cùng phòng của tôi hầu như đều như vậy cả.
Chỉ có tôi là người duy nhất ngồi trong thư viện với đôi mắt gấu trúc thâm quầng, ngấu nghiến tất cả những cuốn sách về pháp y một cách điên cuồng.
Bởi vì tôi chưa bao giờ quên cái ngày mà ông tôi mất, cũng chưa bao giờ quên thỏa thuận giữa tôi với Cảnh sát Tôn. Ngày nào đó, khi 'Giang Bắc Tàn Kiếm' xuất hiện trở lại, tôi nhất định sẽ bắt hắn phải đền tội!
Nhưng hiện tại tôi tự biết khả năng của mình vẫn còn chưa đủ để đối đầu với hắn. Vì vậy, tôi phải khiến cho bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Hôm nay, như thường lệ tôi lại đến thư viện để trả mấy cuốn sách sắp hết hạn. Khi đi ra ngoài, tôi gặp ngay anh bạn cùng phòng là Vương Đại Lực. Hắn hào hứng kể với tôi: "Hello Tống Dương, mày biết tin gì chưa? Hôm nay nhà trường vừa xảy ra một vụ án mạng đấy!"
"Ở đâu?" Tôi hỏi.
"Phía bên kia hồ nhân tạo, có một nam sinh treo cổ, mấy chiếc xe cảnh sát đã có mặt ở trường rồi. Mà mày thấy lạ không, tao chỉ từng nghe nữ sinh thất tình tìm đến cái c.h.ế.t chứ đây là lần đầu nghe nói nam sinh treo cổ tự tử đấy. Thật kỳ lạ! Tuổi trẻ phơi phới, sao lại vì tình mà nghĩ quẩn đến vậy chứ!” Vương Đại Lực, với giọng điệu đầy vẻ hiếu kỳ, buôn chuyện.
Thấy Vương Đại Lực cứ mãi hả hê, tôi liền dội gáo nước lạnh: "Đại Lực à, cái miệng mày có thể tích đức cho con cháu một chút được không? Người ta thân xác còn chưa lạnh, mà mày đã đứng đây nói đủ thứ chuyện xằng bậy. Tao nói cho mày biết, mày mà cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị 'sát khí' ám vào mà c.h.ế.t bất đắc kỳ tử cho mà xem. Lỡ đâu người c.h.ế.t nghe được mày bàn tán thị phi sau lưng, không chừng tối nay liền tới ký túc xá tìm mày 'uống trà' đó!”
Vương Đại Lực vội vàng 'hứ' lên vài tiếng, nói: "Tống Dương, không đi xem náo nhiệt sao?"
“Đi chứ!” Tôi lập tức theo Vương Đại Lực đến hồ nhân tạo của trường.
Cái hồ này cách tòa nhà dạy học và khu ký túc xá khá xa, ngoại trừ các cặp tình nhân hò hẹn thì rất ít người tới đây. Nhưng hiện tại, tình cảnh lại hoàn toàn trái ngược, có rất nhiều người tập trung ở đây, cả cảnh sát lẫn sinh viên hiếu kỳ đổ về xem náo nhiệt.
Cảnh sát kéo một sợi dây xung quanh để khoanh vùng hiện trường. Xuyên qua sợi dây, tôi nhìn thấy một chiếc thắt lưng da đang treo trên một cây hòe già. Thi thể nạn nhân đã được đưa xuống, và một bác sĩ pháp y mặc áo khoác trắng đang ngồi xổm ở đó để khám nghiệm tử thi. Vì hiện trường có quá nhiều người và cây cối rậm rạp nên tôi không thể nhìn rõ thi thể.
“Kỳ quái!” Tôi lẩm bẩm một mình.
“Làm sao vậy?” Vương Đại Lực rướn cổ hỏi.
"Khu rừng này cách hồ nhân tạo chỉ có một bước chân thôi. Tại sao anh ta không đ.â.m đầu xuống hồ cho nhanh?"
"Không dễ đâu. Anh chàng này có lẽ ban đầu cũng định nhảy xuống hồ tự sát, nhưng chắc là vừa mò tới mép nước lại sợ hãi rồi. Bây giờ đang là mùa thu. Buổi tối nhiệt độ sẽ rất lạnh, người anh em này rõ ràng không muốn c.h.ế.t trong tình trạng lạnh lẽo và ẩm ướt, suy đi tính lại cuối cùng vẫn là quyết định treo cổ, "Vương Đại Lực say sưa nói:" Mày thấy tao có năng khiếu làm trinh thám hay không?"
"Mẹ nó quả thực không biết xấu hổ! Theo như mày nói, Địch Nhân Kiệt mà nghe được chắc chắn sẽ bỏ làm thần thám, trực tiếp về nhà làm ruộng. Nếu Sherlock Holmes sinh cùng thời với mày thì ông ta sẽ thất nghiệp mất thôi." Tôi chế giễu.
Nhưng mà Vương Đại Lực đúng chuẩn là một cái đầu heo, coi lời chế giễu của tôi biến thành lời khen, đắc ý nói: "Đương nhiên! Thấy mày học hỏi từ tao được không ít thứ, tao sẽ chỉ cho mày thêm một chút kinh nghiệm."
"Rửa tai lắng nghe!" Tôi đáp.
“E hèm!” Vương Đại Lực đang định phát biểu ý kiến lần nữa thì bỗng khựng lại: “Không được, chỗ này không nhìn thấy xác chết. Mau đổi qua một góc độ khác.”
Lòng vòng cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một vị trí gần hiện trường hơn một chút. Nhưng cũng chẳng khác là bao, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng cong của bác sĩ pháp y. Tôi đang định thay đổi góc độ thì Vương Đại Lực đột nhiên vỗ vai tôi: “Này, nhìn cô cảnh sát kia kìa!”
“Ở đâu?” Tôi nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, phát hiện thấy cạnh mép của sợi dây phân cách, quả nhiên có một cô cảnh sát đang đứng.
Cô cảnh sát có dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, vóc dáng gợi cảm, cân đối, đúng kiểu "ngực tấn công m.ô.n.g phòng thủ". Cô ấy mặc một chiếc quần jean bó sát, đôi chân thon dài khiến người ta phải ngẩn ngơ. Trên người mặc một cái áo khoác da hở ngực, bên trong là chiếc áo sơ mi cảnh sát màu xanh da trời. Cô ấy hai tay bắt chéo bên hông, bộ đồ này có thể nói là ăn đứt những cô hoa khôi cảnh sát trong phim ảnh.
Nhìn bộ n.g.ự.c cao vút của cô ấy, thật không ngoa khi nói rằng đó là cỡ C, mà không, nói là D cũng không quá! Một mái tóc ngắn gọn gàng càng làm nổi bật vẻ mơn mởn của tuổi thanh xuân.
Lúc này, cô ấy đang cau mày, nhìn cái xác không chớp mắt. Gương mặt thanh tú trông trẻ trung, dịu dàng, tôi đoán tuổi của cô ấy chắc cũng chỉ ngoài hai mươi, không hơn tôi là mấy. Nếu thay trang phục gợi cảm, chắc chắn có người sẽ cho rằng vóc dáng và gương mặt này là của một nữ minh tinh.
Vương Đại Lực bày ra bộ mặt hoa si, nước miếng chảy ròng ròng nói: "Mẹ nó! Lực ca tao đã từng gặp biết bao mỹ nữ khuynh nước khuynh thành, lòng sớm đã lặng như nước. Tại sao khi nhìn thấy cô gái này, tao đột nhiên lại có cảm giác muốn phạm tội. Tội hành hung cảnh sát bị kết án mấy năm nhỉ?”
Tôi chế giễu: "Chỉ với cái thân xác này của mày mà đòi phạm tội. Cẩn thận không người ta lại một quyền bẻ gãy lưng mày làm đôi đấy."
Vương Đại Lực cứ nhìn chằm chằm cô cảnh sát, tôi đơn giản là mặc kệ hắn. Lại tiếp tục thay đổi góc độ để nhìn rõ cái xác hơn. Tâm lý của tôi có lẽ hơi biến thái, bởi vì so với mỹ nữ thì tôi lại càng thích xem t.h.i t.h.ể hơn.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một cái góc thích hợp. Nhìn rõ được bộ mặt của người chết!
Người c.h.ế.t khoảng tầm hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, mặc áo len, hai mắt lồi lên như cá vàng, trên cổ có dấu vết thắt cổ rõ ràng. Lấy vết thắt cổ này làm ranh giới, vùng da bên trên thì trắng bệch, nhợt nhạt, nhưng vùng da bên dưới lại đỏ sẫm, và một đoạn lưỡi đỏ chót của nạn nhân lè ra khỏi miệng đụng tới cằm.
Những người bị treo cổ không phải lúc nào cũng thè lưỡi ra. "Rửa oan tập lục" có ghi lại rằng lưỡi sẽ không thò ra khi sợi dây siết ở phía trên yết hầu, mà chỉ thè ra khi nó bị thắt ở phía dưới.
Vì chiếc lưỡi trong miệng người chỉ là một phần nhỏ, còn một phần dài ẩn sâu trong cổ họng, xương họng của người bị treo cổ bị nghiền nát do trọng lực cực lớn, khiến lưỡi mất kiểm soát và thè ra ngoài. Hình ảnh "quỷ treo cổ" với chiếc lưỡi dài trong phim ảnh không hoàn toàn là sự cường điệu nghệ thuật.
Có thể tưởng tượng được rằng t.h.i t.h.ể tôi đang nhìn thấy kinh hoàng đến mức nào, nhưng không những tôi không hề sợ hãi, trong lòng còn trỗi lên chút kích động khó tả.
Hơn nữa, phần đũng quần nạn nhân còn dính đầy phân. Từ hai điểm này, hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, nguyên nhân cái c.h.ế.t chính là do treo cổ!
Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, không kìm nén được cảm xúc muốn tiến lại gần quan sát kỹ hơn. Bất chợt, một cảnh sát chặn tôi lại, lạnh giọng quát: “Đứng ngoài! Người không phận sự cấm vào!”
“Thế nào, bác sĩ pháp y Tần? Là tự sát hay g.i.ế.c người?” Lúc này, một nữ cảnh sát bước tới hỏi.
Vị pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi là một ông lão tóc mai đã bạc, khoảng năm, sáu mươi tuổi, trông rất có kinh nghiệm. Ông tháo găng tay cao su ra và nói: “Nạn nhân c.h.ế.t do treo cổ, ngạt thở. Không tìm thấy dấu vết giằng co hay trói buộc trên người. Tôi suy đoán đây là một vụ tự sát.”
Nữ cảnh sát thở phào nhẹ nhõm: “Nếu đã vậy, vậy thì rút quân thôi, đưa t.h.i t.h.ể về khám nghiệm.”
“Tôi nghĩ không cần thiết phải khám nghiệm tử thi làm gì. Tôi đã khám nghiệm nhiều t.h.i t.h.ể như vậy, chắc chắn không thể sai được. Tự sát chính là tự sát.” Vị pháp y kiêu căng nói.
“A, thật là một cặp vòng một khủng hiếm có, tao thực sự rất muốn biết cô ấy tên là gì!” Đúng lúc này, một giọng nói cợt nhả đột nhiên vang lên bên tai tôi, khiến tôi giật mình. Hóa ra là do tôi mải mê nhìn cái xác quá chăm chú, không hề hay biết Vương Đại Lực đã rúc sát vào tôi từ lúc nào, nhìn chằm chằm nữ cảnh sát bằng đôi mắt thèm khát như muốn nuốt chửng.
“Mày mò đến đây từ bao giờ thế?” Tôi làu bàu.
Vương Đại Lực cười khẩy: “Mày mê mẩn ngắm người ta đến quên trời đất rồi kìa, tao đến đây mày còn không hay biết. Thường ngày nhìn mày đứng đắn thế, gặp mấy nữ sinh đưa thư tỏ tình đều đỏ bừng mặt, thì ra mày cũng là dạng người thâm trầm khó đoán đấy chứ!”
“Tao đang nhìn cái xác.” Tôi chữa cháy.
“Trông tao giống thằng ngu lắm sao, một đóa hoa cảnh sát quyến rũ làm sao có thể kém hấp dẫn hơn một t.h.i t.h.ể treo cổ chứ? Ôi, thật là đẹp, thực sự muốn bị cô ấy còng tay, rồi dùng dùi cui quật lên người tao vài phát chứ...” Nói xong, Vương Đại Lực lại bắt đầu mơ màng.
Tôi thực sự cạn lời với thằng cha này. Lúc này, một vài cảnh sát bước đến và bắt đầu thu dọn hiện trường.
Vốn dĩ tôi không có ý định can thiệp vào vụ này, nhưng trơ mắt nhìn tên pháp y làm ẩu, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Không biết dũng khí từ đâu ra, tôi vượt qua hàng rào phong tỏa, bước thẳng vào!
Vương Đại Lực tái mét mặt, hoảng hốt la lên từ phía sau: “Tống Dương c.h.ế.t tiệt! Mày điên à? Tao chỉ đùa thôi, mày đừng có gây sự với người ta!”
Khi mấy cảnh sát thấy tôi xông vào, họ bước tới và gằn giọng: “Này cậu thanh niên, cậu không được phép bước vào hiện trường vụ án mạng!”
Tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đó, thậm chí mọi thứ xung quanh t.h.i t.h.ể đều mờ đi trong mắt tôi. Tôi đi thẳng về phía nữ cảnh sát và chỉ tay vào vị pháp y: “Ông ta sai rồi. Người này không phải tự sát, mà là bị sát hại!”
“Anh nói cái gì?” Nữ cảnh sát sửng sốt giây lát, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ.