Âm Phủ Thần Thám - Chương 91
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:42
Tôi bước xuống trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Đào để cô ấy theo sau. Những bậc thang đã lâu năm bị hơi nước ăn mòn, vừa ẩm ướt lại vừa trơn trượt, khiến mỗi bước đi đều phải hết sức thận trọng.
Vách tường dưới tầng hầm ốp đầy gạch sứ cũ kỹ, đã phai bạc màu thời gian và bám đầy hơi nước ẩm lạnh. Phía trên đầu tôi, thỉnh thoảng một bóng đèn sợi đốt lại lập lòe, chập chờn do điện áp không ổn định.
Cả tầng hầm được ngăn đôi bởi một tấm rèm nhựa mờ. Vừa lướt qua, tôi đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc phía sau, không lẫn vào đâu được – mùi m.á.u người.
Tìm kiếm khắp nơi, mòn cả gót giày, hóa ra kẻ thủ ác thật sự lại ẩn mình ngay trước mắt chúng tôi!
Hoàng Tiểu Đào lập tức rút súng, vẻ mặt cô ấy tức thì trở nên căng thẳng, cảnh giác.
Tôi đưa tay vén tấm rèm bước vào. Phía trên trần, một hàng móc sắt hoen gỉ treo lủng lẳng – loại thường dùng để móc thịt. Trên đó còn vương vài vệt m.á.u khô cứng.
Trên chiếc bàn bên dưới, một túi nylon đen dài nằm đó, trông như đang bọc một người. Máu rỉ ra từ mép túi, chảy tràn xuống mép bàn, đọng lại thành một vũng đỏ sẫm trên nền đất.
Ngay cạnh đó, một tấm thớt gỗ tròn lớn chi chít vết d.a.o cắt, cho thấy nó đã được dùng qua rất nhiều năm. Phần giữa thớt lõm sâu xuống, thấm đẫm một vũng m.á.u đỏ ghê rợn.
Bên cạnh thớt là cả một bộ dao: d.a.o chặt thịt, d.a.o lọc xương... Chuôi d.a.o bóng loáng, còn lưỡi thì sắc lạnh, phản chiếu ánh sáng u ám.
Phía dưới cùng là một chiếc máy xay thịt được cố định chắc chắn bằng đinh và ốc vít. Đầu ra của máy đặt một cái chậu nhựa đỏ lớn, bên trong chứa đầy những khối thịt xay trông vô cùng khả nghi.
Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn này, tôi rùng mình đến lạnh sống lưng, cảm giác như từng sợi lông gáy đều dựng đứng. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Đây đích thị là một xưởng chế biến thịt người!
Hoàng Tiểu Đào vội vã rút điện thoại gọi về cục cảnh sát. Trong lúc chuông vẫn còn đổ dồn dập, tôi chợt nghe thấy tiếng động phía sau – dường như là tiếng bước chân cố tình hạ thấp. Cả hai chúng tôi đồng loạt quay phắt lại.
Một bóng người cao lớn, lờ mờ xuất hiện sau tấm rèm, trong tay là một cây gậy gỗ to sụ.
Mọi chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ. Cây gậy lớn từ sau tấm rèm lao tới như vũ bão, quét thẳng vào Hoàng Tiểu Đào. Cô ấy kêu lên một tiếng thảm thiết, điện thoại bay văng ra xa, một vệt m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tóe ra từ trán.
Cô ấy lập tức lùi lại một bước, hai tay nắm chặt khẩu súng, nghiêm giọng đe dọa: "Bỏ vũ khí xuống! Không thì tôi sẽ bắn!"
Một cây chày cán bột vừa to vừa dài từ từ hất tấm rèm lên. Chiếc chày dài hơn một mét, thừa sức trở thành một thứ vũ khí đáng sợ. Một người xuất hiện sau tấm rèm, chính là Đường sư phụ.
Nhưng ông ta dường như đã biến thành một kẻ hoàn toàn khác. Gương mặt không còn vẻ âm u đáng sợ, mà thay vào đó là một nụ cười quái dị, khóe miệng rớt rãi, đôi mắt tham lam dán chặt vào chúng tôi, hệt như hổ đói vừa tìm thấy con mồi.
Khi ấy, tôi cực kỳ hoang mang, không tài nào hiểu nổi vì sao Đường sư phụ lại có thể xuất hiện sau lưng chúng tôi mà không ai hay biết. Mãi sau này, tôi mới hối hận nhận ra rằng, lúc bước xuống tầng hầm, sự ghê rợn của xưởng chế biến thịt đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của chúng tôi, khiến chúng tôi không hề kiểm tra kỹ những ngóc ngách khác bên trong. Thực ra, ngay lúc đó, ông ta đã ẩn mình phía sau đống giỏ trúc đựng khoai tây và củ cải, cắt đứt đường lui của tôi.
"Thịt... thịt đưa tới rồi..." Ông ta lẩm bẩm một mình. Dù là giọng của Đường sư phụ, nhưng âm điệu lại hoàn toàn khác, lạnh lẽo và ghê rợn.
"Ông là ai?" Tôi hỏi.
"Tôi chính là người mà các anh đang tìm kiếm, Mã Kim Hỏa." Ông ta đáp.
Chúng tôi bàng hoàng. Đường sư phụ chính là Mã Kim Hỏa ư? Chẳng lẽ ông ta mắc bệnh tâm thần phân liệt?
Trước đây, tôi không phải là chưa từng nghĩ đến chứng tâm thần phân liệt, nhưng tôi chỉ cho rằng Mã Kim Hỏa là một bệnh nhân mắc chứng đó. Đến c.h.ế.t tôi cũng không thể ngờ được, Mã Kim Hỏa mà chúng tôi tìm kiếm bấy lâu thực chất không hề tồn tại. Hắn ta chỉ là một nhân cách khác của Đường sư phụ.
"Ông nói dối! Ông là Đường sư phụ! Tôi ra lệnh cho ông buông vũ khí xuống, đừng làm bừa! Cả khu chung cư này có rất nhiều cảnh sát!" Hoàng Tiểu Đào lớn giọng nói.
Tôi chợt nhận ra, cô ấy cố tình nói lớn tiếng như vậy là bởi đã phát hiện chiếc điện thoại bị rơi trong góc tường đã kết nối được cuộc gọi. Hoàng Tiểu Đào đang cố ý thông báo cho cục cảnh sát biết tình hình nguy hiểm, mong họ nhanh chóng đến chi viện.
Đường sư phụ chẳng thèm để lời cô ấy vào tai, từng bước một, ông ta chậm rãi ép sát lại, gương mặt hiện rõ vẻ tham lam, đói khát đến ghê tởm.
Có lẽ trong mắt ông ta, chúng tôi cũng chỉ là những miếng thịt, chẳng khác gì heo hay trâu bò. Kẻ này dường như không hề ý thức được mình đang phạm tội, g.i.ế.c người để làm bánh bao ăn – suy nghĩ ấy quả thực khiến tôi rùng mình, sợ hãi đến lạnh buốt cả người.
Đột nhiên, Đường sư phụ vung chày cán bột lên cao. Hoàng Tiểu Đào cũng lập tức nổ súng, nhưng khẩu s.ú.n.g tuột khỏi tay cô ấy, viên đạn b.ắ.n lệch, chỉ sượt qua vai trái của ông ta. Đường sư phụ cúi đầu nhìn vết thương trên vai, nhe răng trợn mắt gầm lên: "Dám làm tao bị thương sao, hai con cừu non c.h.ế.t tiệt này!"
Sau đó, ông ta điên cuồng vung cây chày cán bột tới tấp.
Đường sư phụ vừa cao lớn vừa vạm vỡ, chiếc chày trong tay ông ta cũng nặng đến mấy chục cân. Lực công kích khủng khiếp ấy không ngừng đẩy lùi chúng tôi về phía sau, cho đến tận chiếc bàn đặt thi thể.
Trong lúc Đường sư phụ vung chày, ông ta vô tình đập trúng bóng đèn. Chiếc đèn trên trần nhà rung lắc dữ dội, chập chờn sáng tối, khiến khuôn mặt biến thái của ông ta càng trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết.
Lúc này, tôi mới để ý Tiểu Đào đang ôm lấy cổ tay phải. Hóa ra tay cô ấy đã bị đánh trúng, sưng tấy. Cô ấy nói: "Để tôi ở lại cản hắn ta, anh mau tìm cách thoát ra ngoài cầu cứu!"
"Tôi không đi!" Tôi kiên quyết từ chối.
"Đừng nói nhảm! Anh không có sức chiến đấu, cứ để em bảo vệ cho!"
Dứt lời, cô ấy lập tức xông lên. Hai người họ có vóc dáng chênh lệch quá xa. Đường sư phụ đứng trước mặt cô ấy trông như một gã khổng lồ, khiến tôi không khỏi lo lắng tột độ cho Tiểu Đào.
Hoàng Tiểu Đào nắm lấy thời cơ, tung một cước hiểm hóc vào bụng Đường sư phụ. Thế nhưng thân hình đồ sộ của ông ta chẳng hề suy chuyển, chỉ hơi chững lại một chút vì bất ngờ, sau đó liền vươn tay tóm lấy cẳng chân của Tiểu Đào.
"Ha ha, đôi chân này đẹp thật đấy, đem nấu lên chắc chắn sẽ rất thơm!"
Vừa dứt lời, nước dãi từ miệng ông ta chảy ròng ròng xuống chân Tiểu Đào. Ngay sau đó, một tay ông ta vung chày lên cao, nhắm thẳng vào đầu cô ấy mà bổ xuống.
Tôi thất kinh đến mức suýt chút nữa thì hét ầm lên. Hoàng Tiểu Đào phản ứng cực nhanh, cô ấy dựa vào lực đó mà nhảy vọt lên, thân hình xoay nửa vòng giữa không trung, chân còn lại dứt khoát tung cú đá thẳng vào cổ Đường sư phụ.
Dù cơ thể Đường sư phụ to lớn, một cú đá này vẫn khiến lão loạng choạng, lưng đập mạnh vào cạnh bàn, miễn cưỡng mới đứng vững được. Lão liền vứt cái chày sang một bên, thuận tay rút ra một con d.a.o bầu vừa nặng vừa sắc. Tiểu Đào thấy tình thế không ổn, vội lùi về phía sau.
Đường sư phụ nước bọt b.ắ.n tung tóe, mắt b.ắ.n ra sát khí, con d.a.o bầu trong tay vung lên, bắt đầu c.h.é.m tới, dồn Tiểu Đào về phía bàn khám nghiệm.
Cô ấy luống cuống quờ quạng, muốn tìm thứ gì đó để ngăn cản, nhưng trên bàn chỉ có mỗi túi đựng t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Mặc dù tôi rất sợ hãi, nhưng thấy Tiểu Đào có thể bị chém, tôi bất chấp tất cả, nghiến răng nhặt cái chày cán bột lên, liều lĩnh nện thẳng vào đầu lão ta.
Gậy gỗ nện liên tiếp vào đầu lão, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cầm gậy đánh người, khiến toàn thân run lẩy bẩy.
Lão ta quay đầu nhìn lại, nghiến răng nghiến lợi, một dòng m.á.u tươi chảy từ trán xuống mũi, khiến vẻ mặt càng thêm dữ tợn.
"Sao mày lì lợm vậy?" Lão gầm lên giận dữ, con d.a.o bầu c.h.é.m thẳng vào tôi, lưỡi d.a.o xé gió rít lên vù vù. Theo bản năng, tôi đưa chày lên đỡ, kết quả bị d.a.o chặt đứt một phần ba, mẹ nó, một nhát d.a.o này quá mạnh.
Tôi ngẩn người trong tích tắc, Đường sư phụ đạp tới một cước, trúng vào bụng, tôi lùi lại phía sau mấy bước, cảm giác trong dạ dày như có lửa đốt, bỏng rát đau đớn, cây chày cán bột trong tay cũng không biết rơi đâu mất.
Đúng lúc này Tiểu Đào hét lên một tiếng, bất ngờ từ phía sau nhào tới trên người lão ta, hai tay siết chặt cổ lão.
Đường sư phụ như con trâu bị bịt mắt, không ngừng lắc lư, giãy giụa, muốn hất văng Tiểu Đào xuống đất. Cuối cùng, lão ta liên tiếp dùng lưng đập mạnh vào tường bốn, năm nhát. Tôi chỉ sợ Tiểu Đào sẽ bị đập chết.
Cô ấy bị đập mấy cái, chẳng còn chút sức lực, toàn thân buông thõng ngã xuống. Đường sư phụ quay lại, túm tóc cô ấy lên. Bị giật tóc ngược ra sau, đau đến tê dại, Hoàng Tiểu Đào đưa tay túm c.h.ặ.t t.a.y lão ta, liều mạng giãy giụa, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Lão ta giơ d.a.o bầu lên cao, nói: "Mày yên tâm, tao sẽ đem mày làm thành bánh bao thịt lớn thơm ngát!"
Thấy nhát d.a.o kia sắp sửa c.h.é.m xuống cổ Tiểu Đào, tôi liều lĩnh rút một con d.a.o róc xương lên, lao tới. Đường sư phụ nghe tiếng chân vội quay lại, nhưng đã quá muộn.
Phập một tiếng, con d.a.o nhọn trong tay tôi đã đ.â.m vào lưng lão ta, lưỡi d.a.o xuyên vào một nửa...