Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn - Chương 136
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:27
“Mụ đàn bà đê tiện này gào khóc cái gì, còn không cút về!”
“Con ơi, ngươi đây là đào tim khoét gan ta mà! Lão gia, người phải báo thù cho con trai!”
“Những việc này không cần mụ đàn bà nhà ngươi lắm mồm! Người đâu, lôi bà ta về sân, không cho phép ra ngoài!”
Ở đó, người duy nhất không có biểu cảm thừa thãi là Quan thị. Nàng không khóc lóc, cũng không tỏ ra vui mừng, vẫn một vẻ mặt vô hồn, như thể không liên quan đến mình.
Sau khi giải quyết xong Dung thị và phế đi tên gian phu, sự bực dọc trong lòng Tô Thần Cương đã vơi đi quá nửa. Chỉ là Dung gia vẫn còn đó, thật là chướng mắt. Hiện tại, tang sự của lão phu nhân là quan trọng nhất, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn nhất định phải khiến cả Dung gia tuyệt tự thì mới hả dạ.
Cùng lúc đó, Dung Dương cũng đang căm hận hắn đến tột cùng. Suốt đêm xử lý vết thương cho con trai, cuối cùng cũng giữ được mạng, nhưng dù đã mời liên tiếp mấy vị danh y, tất cả đều nói rằng chỗ đó của con trai ông ta đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn một chút khả năng nào nữa.
Lòng ông ta tuyệt vọng, chức quan mất, con trai cũng thành phế nhân, dòng dõi cũng tuyệt, tất cả đều do Bạch thị, đều tại Tô Thần Cương.
“Bạch thị, tất cả đều bắt đầu từ khi ngươi bình an sinh hạ đứa con. Nếu không có sự tồn tại của mẫu tử ngươi, Uyển Đình đã không bị Tô Thần Cương ruồng bỏ, con trai và cháu trai của ta đều sẽ bình an vô sự. Tất cả của Dung gia ta đã mất hết, các ngươi cũng đừng hòng sống yên!”
Vào ngày quàn thứ tư, người nhà mẹ đẻ của lão phu nhân và người trong bổn gia của Tô gia mới đến. Họ ở huyện Bình, cách đô thành hai ngày đường, nên dù đã lên đường ngay khi nhận được tin, cũng phải đến trưa ngày thứ tư mới vội vã tới nơi.
Cậu, chú, cùng những người họ hàng xa gần và con cháu của họ, cả trai lẫn gái, tổng cộng đến cả trăm người, khiến cho nhân lực trong phủ lập tức trở nên thiếu thốn.
Việc sắp xếp chỗ ở, ăn uống đều do một tay Bạch Chỉ Nguyệt phụ trách.
Người nhà bên ngoại trước nay vẫn luôn coi thường Bạch thị, cho nên khi đến nơi, họ liền tỏ thái độ hống hách.
“Sân viện phải sắp xếp loại tốt nhất, mỗi ngày phải có yến sào vi cá. Chăn nệm phải là lụa là gấm vóc, không được quá thô ráp, thân thể chúng ta chịu không nổi. Bát ăn cơm phải là ngọc, đũa phải là bạc. Là thế gia lớn nhất huyện Bình, chúng ta không thể dùng những thứ đồ cấp thấp đó được.”
“Ngươi làm dâu mà lúc lão phu nhân bệnh cũng không hầu hạ cho tốt, thật là không ra thể thống gì. Chúng ta đến đây, nếu có nửa điểm không chu đáo, nhất định sẽ bảo hầu gia bỏ ngươi.”
Bạch Chỉ Nguyệt nghe xong mà chỉ muốn bật cười.
“Sân viện tốt nhất là Hi Viên và Vinh Viên. Chỉ có điều, nơi ở cũ của lão phu nhân đã bị cháy, vẫn chưa sửa xong, còn nơi ở hiện tại thì các vị cũng biết rồi đấy, đang nằm trong quan tài. Vinh Viên thì là của chi thứ, nhưng mà hai ngày trước, ả sủng thiếp đã hạ độc lão phu nhân vừa mới c.h.ế.t ở trong đó. Nếu các vị không chê xui xẻo, cứ việc vào ở.”
Lời vừa dứt, bà mợ cả tức đến mức đập bàn.
“Con tiện phụ này, sao lại dám để chúng ta ở những nơi như vậy? Ngươi còn muốn làm hầu phu nhân nữa không?”
“Chẳng phải các vị muốn ở sân viện tốt nhất sao? Ta đã nói cho các vị biết rồi đấy, hai nơi đó là tốt nhất, muốn ở thì cứ vào. Còn việc ta có được làm hầu phu nhân hay không, không phải do các vị quyết định.”