Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn - Chương 236
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:33
Thấy họ kích động lại muốn bắt đầu “tác chiến”, Bạch Chỉ Nguyệt không có thời gian để chờ, liền thổi vào một luồng khói mê. Đếm đến mười, bên trong liền không còn động tĩnh.
Bạch Chỉ Nguyệt vào trong, dùng màu vẽ lên mặt Cao Duyến Viễn một con rùa đen, y hệt con rùa lúc nãy. Loại màu này không dễ rửa sạch, ít nhất cũng phải lưu lại trên da mười mấy hai mươi ngày.
Nàng lại xăm mấy chữ lên trán và mũi hắn:
“Ác độc cẩu quan, bình ta oan án, trả ta tánh mạng!”
Trên mặt nữ nhân, nàng vẽ chữ “Ác độc tiện phụ”.
Những chữ xăm trên mặt hai người dù sau này có lành sẹo, vết tích cũng sẽ lưu lại mãi mãi, trừ phi hắn mài đi cả lớp da. Đội cái mặt như vậy xem hắn còn làm ác thế nào.
Làm xong những việc này, nàng lại viết chuyện Cao Duyến Viễn nuôi ngoại thất ra giấy, đặt bên gối của Thôi thị. Cứ để bà ta tập trung vào chuyện nhà mình đi, làm ầm lên càng lớn càng tốt, đừng có nghĩ đến chuyện tìm phiền phức cho nàng. Nể tình bà ta đầu óc không tỉnh táo lại bị lợi dụng, nàng sẽ không so đo với bà ta nữa.
Sáng sớm, Thôi thị tỉnh dậy, đang định gọi người thì chợt thấy có thứ gì đó bên cạnh gối, đưa tay lấy lên xem, mắt gần như lồi ra ngoài.
“A… a… a…”
Bà ta gào thét điên cuồng để giải tỏa nỗi hận trong lòng. Tất cả đều là giả dối, cái gì mà thâm tình, cái gì mà vĩnh viễn không nạp thiếp, cái gì mà có một đứa con trai là đủ rồi.
“Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiếng la hét thê lương đến cực điểm, dọa cho tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ đều chạy ùa vào phòng.
“Phu nhân, người bị bóng đè sao?”
“Ma ma… Cao Duyến Viễn, tên khốn đó, hắn đã lừa ta, lừa ta suốt mười tám năm, ô ô ô…”
Trước kia, dù người nhà mẹ đẻ có khuyên thế nào, nói ra sao, bà ta đều tin chắc phu quân đối với mình là thật lòng, không phải vì quyền thế của Thôi gia. Bà ta còn luôn cảm thấy Cao Duyến Viễn đã phải chịu nhiều ấm ức vì mình ở nhà mẹ đẻ, nên luôn muốn bù đắp cho hắn.
Hóa ra mình thật sự là một kẻ ngu xuẩn. Mỗi lần hắn nói có ai đó làm hắn bực mình, có ai đó làm hắn chịu thiệt, bà ta liền ỷ vào thân phận con gái tướng quân và chị gái của phi tần mà chạy đi ra mặt thay hắn. Người khác nhìn bà ta với ánh mắt đó, bà ta còn tưởng là họ sợ mình. Mẫu thân nói bà ta ngu c.h.ế.t đi được, bà ta còn luôn bất bình, tức giận. Bây giờ, một tờ giấy này đã phá vỡ tất cả.
Hạ ma ma giật lấy tờ giấy trong tay Thôi thị, xem xong cũng tức đến run người.
“Phu nhân, người đừng tức giận mà hại đến thân thể. Việc này không thể cứ thế cho qua, nô tỳ lập tức cho người đi báo tin cho tướng quân phu nhân.”
“Không, ta phải tự tay lột da con tiện nhân đó. Đi lấy gậy cho ta, gọi người đến Tây viện.”
Thôi thị tuy đầu óc không tỉnh táo, luôn tin tưởng Cao Duyến Viễn vô điều kiện, mặc hắn nói gì cũng nghe, cũng tin, đối xử với hắn còn tốt hơn cả người thân nhà mẹ đẻ, đúng là tình sâu thường c.h.ế.t yểu.
Nhưng lúc này, nước trong đầu có lẽ đã cạn bớt, hoặc là do bị kích thích quá độ, cuối cùng cũng có chút khí thế của con gái nhà tướng.
“A! Mau đi lấy đi, còn ngẩn ra đó làm gì?”
Hạ ma ma sớm đã nhìn ra kẻ kia không phải người tốt, chỉ giỏi giả vờ trước mặt phu nhân. Mình có nói nhiều, phu nhân không vui nghe còn muốn trách tội. Lần này, e là phu nhân sẽ phải đau lòng lắm.