Ăn Dưa, Ngược Tra, Tiện Tay Vả Mặt Thắng Lớn - Chương 250: Ngươi Không Có Cơ Hội
Cập nhật lúc: 06/09/2025 10:33
“Còn không mau tới giúp! Phân hai người vào trong mang thằng nhóc đó ra đây cho ta, không tin nàng có thể nhìn con mình bị c.h.é.m dưới đao.”
Sau khi bị thương, hắn không còn ham chiến, gọi người tiến lên giúp đỡ.
Bạch Chỉ Nguyệt một tay đao một tay súng, điên cuồng c.h.é.m giết, chỉ chốc lát đã diệt hơn nửa số người áo đen.
Hai kẻ vào tìm hài tử đi ra.
“Đầu lĩnh, bên trong không có ai!”
“Cái gì? Còn không mau lục soát khắp nơi! Chẳng trách ngươi không nóng nảy, thì ra đã sớm có sắp xếp.”
Thấy thuộc hạ sắp không địch lại, hắn đành phải mang thương tiếp tục tiến lên. Hai người đều liều mạng giao chiến, vai của Bạch Chỉ Nguyệt cũng bị đuôi đao của hắn quét trúng, rạch ra một vết dài.
“Cuối cùng khuyên ngươi một câu, cùng ta rời đi.”
“Hay là ngươi ở lại thì sao? Hoàng thượng nói không chừng xem xét việc ngươi giúp ngài cung cấp thêm chút tin tức, có thể ghi cho ngươi một công. Công lao có sẵn, hà tất phải đi làm cái việc xa vời không thể với tới đó?”
“A, Tần gia chính là kẻ cướp đoạt chính quyền, ngươi còn muốn ta thần phục hắn sao? Xem ra ngươi là kẻ ngoan cố không thể cảm hóa.”
“Đầu lĩnh, các viện đều đã lục soát qua, không tìm thấy!”
“Thật là coi thường ngươi.”
“Đầu lĩnh, cấm quân sắp đến rồi.”
Nhìn Bạch Chỉ Nguyệt không thể bắt được, hắn đành phải ra lệnh cho người rút lui.
“Rút!”
Rút thì rút, trước khi rút còn b.ắ.n một loạt tên loạn xạ, có lẽ là sợ Bạch Chỉ Nguyệt đuổi theo.
Nàng đã sớm để Thông Thông và Chuột ca đi theo, xem bọn họ rút lui từ đâu, lát nữa sẽ đuổi theo.
Nàng nhìn sân viện hỗn loạn, có mấy hộ vệ bị trọng thương, Thanh Liên và Hồng Anh cũng bị thương.
Nàng từ trên người lấy ra thuốc trắng đã gói sẵn.
“Thanh Liên, Hồng Anh, đây là mấy gói thuốc trị thương, cầm đi cho người bị thương dùng. Những người không bị thương thì mau chóng dập lửa, dọn dẹp sân.”
“Phu nhân, công tử đâu ạ?”
“Ta đã giấu thằng bé đi rồi, rất an toàn, họ không tìm thấy đâu. Các ngươi ở lại đây trông chừng cửa nẻo, ta ra ngoài một chuyến.”
“Phu nhân chú ý an toàn.”
Mọi người tưởng rằng nàng đi đón công tử đã giấu đi về, cho nên không nghĩ nhiều.
Bạch Chỉ Nguyệt theo hướng đám người kia đào tẩu mà đuổi ra ngoài. Bên ngoài khắp nơi đều có người đang điều tra, xem ra đám người đi đến hoàng cung cũng đã chạy thoát. Lúc này cửa thành đều đã đóng lại, cho nên bọn họ không thể nào ra khỏi thành, nhất định vẫn còn ở trong thành.
Lúc này Thông Thông bay tới.
“Nguyệt Nguyệt, bọn họ xuống dưới lòng đất rồi. Chuột đại ca đang đi theo, mau theo ta!”
“Biết ngay là họ sẽ không rời đi qua cửa thành mà.”
Thông Thông dẫn đường đến nhà bếp của một tòa nhà hai gian không một bóng người. Hai cái nồi và bếp lớn cùng hai cái bếp nhỏ dùng để hầm canh được xếp ở chân tường.
“Nhấc cái nồi lớn lên, dưới đáy bếp có ám đạo.”
Bạch Chỉ Nguyệt nhấc nồi lớn lên, mở cửa sắt của ám đạo ra và nhảy xuống. Bên trong quá tối, nàng đành phải lấy đèn chiếu sáng dùng năng lượng mặt trời trong không gian ra để soi đường.
Địa đạo này lại thông ra bốn phương tám hướng, dẫn đến rất nhiều nơi.
Nàng dựa vào mùi thuốc s.ú.n.g còn sót lại để xác định phương hướng, đuổi theo một mạch.
Đám người phía trước chắc chắn đã đốt đuốc, trong địa đạo có mùi khói dầu rất rõ.