Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 53: Cô Bạn Mới Của Lucasta - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:14
Đang lúc tâm trạng của Lucasta trở nên khủng hoàng thì cô bỗng thấy chiếc taxi đang đỗ khách xuống bên lề đường, thế là, không một chút do dự, cô liền chạy đến và leo lên luôn.
- Hãy đưa tôi tới công ty Workday. – Cô vừa thở vừa yêu cầu.
- Vâng, thưa quý cô.
Cũng may cho Lucasta, công ty Workday là một công ty lớn và có tiếng trong lĩnh vực kinh doanh về các chuỗi nhà hàng, khách sạn và khu nghỉ dưỡng nên chỉ cần nghe tên là tài xế biết đường ngay, không hỏi thêm về địa chỉ.
Nếu như ông ta hỏi thì chắc chắn cô cũng không biết trả lời như thế nào, tên công ty là điều duy nhất cô biết.
- Xin hãy chạy nhanh đến đó giúp tôi, tôi đang có việc rất gấp. – Cô chồm lên phía trước, thúc giục tài xế.
- Tôi đang cố đây, chúng ta cần phải đảm bảo an toàn giao thông.
Nghe tài xế nói vậy, Lucasta cũng không dám hối thúc nữa vì hình ảnh vụ tai nạn thảm khốc trong giấc mơ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ và đáng sợ nếu những chiếc xe mất kiểm soát và lao vào nhau.
Đoạn đường từ tập đoàn Star đến công ty Workday khá xa, chiếc xe cứ chạy hết con đường lớn rồi lại rẽ vào con đường nhỏ, sau đó lại rẽ vào con đường lớn. Lúc này, Lucasta chỉ ước mong sao mình có thể mọc cánh mà bay cho nhanh.
- Ôi, đến rồi, nó ở kia. – Cô đập tay vào lưng ghế phía trước và reo lên.
Vì mấy ngày trước Lucasta đã được Samson chỉ cho mệnh giá của tiền nên cô có thể đếm được chúng. Sau khi thanh toán cho tài xế xong thì cô cũng chỉ còn chút tiền lẻ trong ví.
Không kịp đáp lại lời cám ơn của tài xế, cô vội vã mở cửa xe và chui ra vì nhác thấy Jemaine đang sóng bước cùng ba người đàn ông khác tiến vào cửa chính.
- Ông Jemaine, xin hãy dừng bước.
Cả bốn người đàn ông đồng loạt quay lại và nhìn cô bé tóc vàng bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Jemaine nheo mắt vì không biết cô gái đang tiến về phía mình là ai. Ông đã không ngẩng đầu lên trong lúc Lucasta đưa hồ sơ và giờ đây, ông đang tự hỏi vì sao cô lại biết tên mình.
- Chào ông Jemaine, tôi là Lucasta, tôi xin lỗi vì đã bất cẩn giao nhầm hồ sơ cho ông. Tôi đến đây để đổi chúng lại.
Cái cúi đầu hối lỗi chân thành của Lucasta không thể làm vơi đi nỗi xấu hổ trong lòng Jemaine vì ông vốn nổi tiếng là một người kỹ tính trong giới kinh doanh nhưng giờ đây, ngay trước mặt đối tác, cô đang khiến ông biến thành một kẻ bất cẩn, không có sự chuẩn bị kỹ càng trước khi đi gặp họ.
Mọi hôm, khi nhận hồ sơ ông đều xem qua nhưng hôm nay vì phải phê duyệt số báo cáo tồn đọng từ hôm trước nên ông đã không nhìn tới và cứ đinh ninh tin tưởng bởi trước giờ, nhân viên giao tài liệu chẳng khi nào nhầm lẫn dù chỉ là một mảnh giấy nhỏ.
- Sao cô có thể không chú tâm vào công việc như vậy chứ? Thật là, cô đã vượt qua vòng phỏng vấn bằng cách nào? – Jemaine lập tức thị uy để bớt xấu hổ.
- Tôi thành thật xin lỗi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm. Xin ông bỏ qua cho tôi. Tôi xin hứa từ ngày mai trở đi sẽ cẩn thận hơn ạ.
- Tôi sẽ đề xuất sa thải cô vào ngày mai, sẽ không có cơ hội nào cho một kẻ lơ đãng.
Jemaine gầm gừ rồi cùng ba người đàn ông tiếp tục tiến về phía cửa chính.
Chợt nhớ mình không còn đồng nào để bắt xe quay về công ty nên Lucasta vội vàng đuổi theo họ để cầu xin sự giúp đỡ của Jemaine.
Nghe tiếng cô gái tiếp tục gọi tên mình, ông Jemaine tặc lưỡi một cái rồi quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm.
- Tôi xin lỗi ông Jemaine, ông.. ông có thể cho tôi mượn một ít tiền không? Tôi cần có tiền để trả tiền taxi.
Không những đôi mắt của Jemaine mà đôi mắt của hai người đàn ông kia cũng suýt lồi ra khi nghe lời yêu cầu của cô gái trẻ. Họ còn tưởng cô gọi Jemaine quay lại là vì muốn cầu xin ông ta đừng sa thải cô.
- Hãy tự đi bộ về công ty và nếu như cô làm được điều đó thì tôi sẽ suy nghĩ lại.
Nhìn những bóng lưng của những con người vô tâm đang khuất dần sau cánh cửa kính, nước mắt Lucasta bất giác trào ra. Lúc này, cô ước gì có Samson ở đây vì cô biết anh sẽ giải quyết tất cả những khó khăn cho cô.
Tuy nhiên, cô không thể để anh biết chuyện này, như vậy chẳng khác nào cô đang chứng minh bản thân mình vô dụng, không có khả năng kiếm tiền. Cô sợ anh trai sẽ lấy cớ này để đưa cô trở lại lâu đài. Cô sợ Harvey sẽ cho rằng cô là một cô gái kém cỏi.
- Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho cô không?
Giọng nói vang lên sau lưng khiến Lucasta giật mình. Sau khi lau vội những giọt nước mắt, cô liền quay đầu nhìn lại.
Trước mặt cô là một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang, áo thun ngắn hở rốn, quần jean ngắn rách te tua ở gấu quần và quan trọng là cô ấy đang cưỡi trên chiếc xe mô tô.
- Xin chào, tôi tên Calantha, cô tên là gì? – Calantha tiếp tục lên tiếng khi thấy cô gái đối diện mình cứ im lặng.
- Xin chào, tôi tên Lucasta.
Khuôn miệng màu đỏ xinh xắn đang mếu máo của Lucasta khiến Calantha nhớ đến những con búp bê trưng bày trong tủ kính nhà cô.
Đây là lần đầu tiên, Calantha thấy có một cô gái mang vẻ ngoài giống búp bê như vậy, tuy cô ấy dường như đã trưởng thành nhưng trông không khác gì một đứa trẻ đáng yêu cần được bảo vệ và nâng niu chiều chuộng.