Anh Chàng Ma Cà Rồng Của Tôi - Chương 55: Samson Phát Hiện Ra Lucasta Bị Bắt Nạt - 1
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:15
Harvey đưa Lucasta về đến nhà cô khi bóng chiều chạng vạng đã phủ giăng khắp chốn.
Cô cũng không lấy gì làm ngạc nhiên khi thấy anh là người rời khỏi công ty trễ nhất vì cô biết anh rất bận, lúc anh rời khỏi bàn làm việc thì số hồ sơ trong ngày vẫn chưa xử lý xong.
- Em thấy thích công việc này không Lucasta? – Anh hỏi cho có chuyện vì thấy cô không cười như ban sáng.
- Dạ có ạ. Em rất thích.
- Anh đoán là em cũng mệt nhưng em yên tâm, dần dần em sẽ quen thôi, giống như Bonita vậy. Thôi, em vào nhà đi, cho anh gởi lời chào buổi tối đến Samson và Maris.
Lucasta vừa leo xuống xe thì Harvey cũng rời đi. Anh đang thèm m.á.u và muốn lái xe thật nhanh về nhà để nạp năng lượng cho mình. Bữa trưa nào cũng dùng m.á.u khô pha với nước nên cảm giác thèm m.á.u tươi cứ khiến anh bứt rứt khó chịu.
Anh cũng phải công nhận một điều rằng Samson và Maris rất dễ nuôi, anh chưa bao giờ nghe họ càm ràm về chuyện ăn uống cả.
Có chăng đối với họ, thứ chất lỏng màu đỏ kia chỉ là thực phẩm để giúp họ duy trì sự sống cũng như giảm bớt những đau đớn trong cơ thể mà thôi.
Vừa bước vào cổng, trông thấy nụ cười trên môi anh trai, cô chỉ muốn nhào vào lòng anh mà mách anh về chuyện Jemaine mắng mình rồi tìm sự an ủi nhưng lý trí đã kiềm hãm bước chân cô.
- Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ? – Samson tiến lại, xoa đầu cô và hỏi.
- Vâng ạ, mọi người đều đối xử với em rất tốt, giống như anh vậy.
- Giống như anh?
- À, không, anh đối với em tốt nhất.
Anh mỉm cười hiền hậu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và dắt đi vào trong nhà.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Ban nãy, trời vừa tắt nắng thì anh đã vội đến cửa hàng bách hóa gần đó để mua thức ăn về nấu cho cô. Hoàn cảnh bây giờ trông cứ như là cô đi làm để nuôi anh vậy, nghĩ tới lại thấy thật buồn cười.
- Chị Maris đâu ạ? – Lucasta nhìn dáo dác xung quanh và hỏi.
- À. Maris trở về lâu đài rồi. Lucasta à, vì cô ấy sợ rằng em sẽ khóc lúc chia tay nên đã nhờ anh nói lời tạm biệt.
Nước mắt Lucasta suýt chút nữa thì trào ra vì cô không nghĩ rằng Maris lại quay về khu rừng đột ngột như vậy. Cô còn định ngày mai sẽ mua chiếc bánh hamburger ngon nhất cho Maris và Samson thưởng thức.
Tuy Maris cũng đã nói trước rằng sẽ rời đi trong nay mai nhưng Lucasta không ngờ lại là hôm nay. Mới sáng nay thôi, Maris còn giúp cô búi tóc.
- Lucasta, đây là lựa chọn của em, em đã quyết định sinh sống trong thành phố thì đừng lưu luyến gì khu rừng ấy nữa. – Samson nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của cô và nói.
- Nhưng em vẫn rất nhớ. Anh à, sau này chúng ta vẫn có thể về lại lâu đài đúng không? Mùa giáng sinh hoặc là đầu năm mới hoặc là cuối tuần. – Cô đưa tay lên lau khô mắt và hỏi.
- Em đi tắm đi, anh sẽ dọn bữa tối cho em.
Samson không trả lời câu hỏi của Lucasta vì anh biết yêu cầu đó khó mà thực hiện. Nếu cứ dây dưa mãi, anh sẽ không thể buông tay để trả cô về với cuộc sống đúng nghĩa của loài người, chưa kể nếu cứ đi đi về về như vậy thì sớm muộn gì bí mật về hai tòa lâu đài cũng sẽ bại lộ, kéo theo đó sẽ liên lụy nhiều người nữa.
Anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà vờ như không biết, không quan tâm được. Một tháng là thời hạn cuối cùng anh cho phép mối quan hệ tình thân giữa anh và cô tồn tại.
Thấy Samson lặng lẽ chuẩn bị trong bếp, Lucasta cũng không phiền anh nữa, cô cố gắng đi về phòng với tư thế bình thường nhất để anh không phát hiện.
Trong lòng cô chỉ nghĩ rằng anh đang thất vọng về cô vì chính cô đòi đến thành phố sống nhưng mới có mấy ngày lại ngỏ ý về lại khu rừng.
Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, anh lại không có bằng lái xe và anh cũng không thể cứ làm phiền Harvey mãi được.
Thôi thì, cô chỉ cần có anh thôi, tuy cô nhớ cảnh vật, đồ đạc trong và ngoài lâu đài đó nhưng chúng không thể nào so sánh với anh được.
Bữa ăn chỉ còn hai người khiến không khí chẳng nhộn nhịp nữa. Samson vẫn như mọi lần, chỉ ăn một chút và ngồi nhìn Lucasta ăn.
Khỏi hỏi thì anh cũng biết các món anh nấu rất hợp khẩu vị của cô vì cô ăn rất nhiều. Từ trước đến nay đều như vậy, cho dẫu có buồn bực gì thì cô chưa bao giờ bỏ bữa, vẫn trưng ra cái gương mặt ảo não và ăn uống bình thường.
- Hôm nay em đã làm được những gì? – Samson rót cho Lucasta một ly nước chanh và hỏi.
- Em đã đi đưa hồ sơ cho các phòng ban ở hai tầng hai mươi mốt và hai mươi. – Cô thật thà trả lời.
- Và Bonita sẽ đi hết mười chín tầng còn lại? – Anh nháy mắt, hỏi tiếp.
- Đúng vậy ạ. Chị ấy nói vì là ngày đầu tiên em đi làm nên chị ấy sẽ không bắt em phải làm quá nhiều. Chị ấy sợ em bỏ việc. – Cô cười đáp.
- Chua sao?
Anh cười tươi khi thấy gương mặt đáng yêu của cô bỗng co rúm lại rồi lại giãn ra. Thế nhưng, cô lắc đầu và xua tay khi anh vừa với tay lấy hũ đường định bỏ thêm vào ly cho cô.
Cơ thể của cô vốn tròn trịa và bụng cô cũng không được phẳng như Maris hay Bonita, đó là lý do khi khoác bộ đồng phục văn phòng lên người, cô không mấy tự tin.
Samson hiểu điều đó và anh đã tìm hiểu rồi quyết định dùng phương pháp cho cô uống nước chanh vào mỗi sáng tối để cô có thể có được vòng eo lý tưởng mà không cần phải nhịn ăn nhịn uống.
Bữa ăn kết thúc thì Lucasta đòi rửa chén như một cách chia sẻ công việc nhà với anh trai. Cô vừa làm vừa suy nghĩ về ngày mai.
Chiều nay, tan làm thì cô vẫn thấy mọi chuyện bình thường nhưng sơ suất của cô sẽ sớm đến tai Harvey thôi.
- Á.
Nghe tiếng kêu cất lên, Samson liền chạy xuống nhà bếp. Trông thấy bàn tay của Lucasta đầy m.á.u đỏ, anh hốt hoảng lao đến bên cô. Nếu biết trước cô bất cẩn như vậy thì anh đã bảo cô vào phòng ngủ sớm cho rồi.