Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 132: Ôn Lão Sư Rất Đặc Biệt Với Tôi

Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:15

Giang Trì Ấp thầm cười trong lòng nhưng trên mặt lại không để lộ chút dấu vết nào: "Chưa có kế hoạch gì cả, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Một thời gian?" Ôn Thời nhìn anh, mắt hơi nheo lại, rõ ràng không tin.

Giang Trì Ấp nhếch môi cười, nói thẳng: "Hôm nay em gặp anh Minh rồi phải không, anh ấy nói gì với em?"

Nhắc đến Lư Minh, Ôn Thời bĩu môi: "Còn nói được gì nữa, sợ c.h.ế.t khiếp, không dám gặp anh, nhờ em nói giúp để anh tha cho."

"Anh ấy thật sự không đến gặp anh à?"

Giang Trì Ấp không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Thế thôi à, chỉ nói mỗi chuyện đó thôi sao?"

Ôn Thời cắn nhẹ đầu đũa, nhìn anh, cố tỏ ra bình thản: "Còn nói anh muốn lui về hậu trường nữa." Nói xong, cô khẽ ngẩng đầu quan sát phản ứng của anh.

"Trước đây đúng là có ý định này..."

"Vậy bây giờ thì sao?" Không đợi anh nói hết câu, Ôn Thời đã vội vàng hỏi dồn.

"Bây giờ..." Giang Trì Ấp cố tình ngừng lại một chút, nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, cuối cùng không nhịn được mà bật cười: "Bây giờ có lẽ sẽ giảm bớt công việc, nhưng chắc sẽ không hoàn toàn lui về hậu trường."

Ôn Thời nhận ra mình đã quá quan tâm, liền vội cúi đầu, xúc một miếng cơm: "Ồ, nghỉ ngơi một chút cũng tốt."

"Sao em không hỏi anh lý do?" Giang Trì Ấp nói với giọng đầy thích thú.

Ôn Thời lại ngước lên, đôi mắt sáng rực nhìn anh: "Vì sao thế?"

"Bởi vì Ôn lão sư..."

Ôn Thời kinh ngạc đến đờ người, đôi đũa trong tay suýt nữa rơi xuống đất.

"... với niềm đam mê diễn xuất của mình đã giúp anh tìm lại được cảm hứng thuở mới vào nghề." Giang Trì Ấp nói nốt câu.

"Cái kiểu nói chuyện nửa vời này đúng là dọa c.h.ế.t người mà!" Ôn Thời làu bàu.

Tim cô vẫn còn đập thình thịch. Suýt nữa thì tưởng bở, cứ ngỡ sức hấp dẫn của mình đã đạt đến trình độ đó rồi.

Giang Trì Ấp thầm nghĩ, cô đúng là quá coi thường bản thân rồi.

Anh tiếp tục: "Đặc biệt là khi diễn cùng Ôn lão sư, anh lại có cảm giác hưng phấn như ngày đầu, thật sự phải cảm ơn em."

"Cũng không có gì to tát đâu." Ôn Thời nghe anh khen mà có chút ngượng ngùng, tuy mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay cầm đũa đã vô thức chọc chọc vào bát cơm.

Giang Trì Ấp vốn không chỉ muốn khen cô, nhưng thấy dáng vẻ ngây ngô này của cô, anh cảm thấy có chút bất lực. Lời hay ý đẹp cũng không thể nói quá nhiều, anh đành chốt lại: "Dù sao thì, Ôn lão sư đối với anh rất đặc biệt."

Ôn Thời khẽ ho một tiếng: "Hôm nay anh cảm ơn em nhiều rồi, đừng nói nữa."

Giang Trì Ấp thầm thở dài một tiếng thất bại, đành nói: "Được rồi, em mau ăn cơm đi."

Không nói chuyện thì trông đáng yêu hơn một chút.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh, tâm trạng Ôn Thời quả thực vui lên nhiều.

Một diễn viên tài năng như vậy, lui về hậu trường thì quá lãng phí, cô còn muốn sau này hợp tác với anh nữa cơ mà!

Trong lòng cô lại không khỏi oán thán Lư Minh, đúng là chẳng biết làm ăn kiểu gì, đến cả kế hoạch sự nghiệp của nghệ sĩ nhà mình cũng không nắm rõ.

Cô hoàn toàn quên mất dạo gần đây mình đã sai khiến Lư Minh như thế nào.

Sau đó, Ôn Thời chuyên tâm ăn cơm, còn Giang Trì Ấp thì cầm kịch bản của cô lên xem.

Dù sao đây cũng là phim anh đầu tư, kịch bản chắc chắn đã đọc từ trước, nên Ôn Thời chỉ liếc qua rồi cũng không ngăn cản.

Cứ thế, một người ăn cơm, một người lật kịch bản, không gian tuy im lặng nhưng không hề ngượng ngùng, ngược lại cả hai đều cảm thấy rất thoải mái.

Thấy cô ăn gần xong, Giang Trì Ấp mới gấp kịch bản lại, đứng dậy rót cho cô một cốc nước.

Ôn Thời thuận tay cầm lấy, uống một hơi cạn sạch, rồi thở ra một hơi thỏa mãn: "No quá!"

Giang Trì Ấp cúi đầu cười, đưa tay dọn dẹp bát đũa.

“Để... để em tự làm được rồi.” Ôn Thời có chút ngại ngùng: "Để em rửa sạch rồi trả lại anh.”

Giang Trì Ấp không cho cô động tay vào: “Em định rửa ở đâu?”

“Trên xe bảo mẫu?” Ôn Thời ngập ngừng.

Giang Trì Ấp cười: “Thôi, anh quen bếp sau của khách sạn rồi, để anh tự rửa.”

“Phiền anh quá, lại còn phải cảm ơn anh nữa.” Ôn Thời ngẩng đầu nhìn anh: "Chuyện anh giúp tổ chương trình đăng thông báo cũng vậy.”

Giang Trì Ấp cúi xuống, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy được khuôn mặt thanh tú không tì vết của cô. Dù không trang điểm vẫn đẹp đến nao lòng. Ánh mắt anh lướt qua đôi môi hồng của cô, yết hầu bất giác trượt nhẹ: "Vậy em định cảm ơn thế nào đây?”

“Em không nghĩ ra, hay là anh nói đi.” Ôn Thời suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

Giang Trì Ấp thật sự không thể nói ra ý muốn của mình, anh liền dời mắt đi, nhẹ giọng đáp: “Đến thăm đoàn phim đi.” Để mỗi ngày đều có thể gặp cô.

“Thế thì có gì đâu, em vốn cũng định đi mà.” Ôn Thời bĩu môi: "Vậy cứ để em tự sắp xếp.”

“À phải rồi, ngày mai là lễ khai máy, anh có đến với tư cách nhà đầu tư không?”

Giang Trì Ấp lắc đầu: “Lễ khai máy có nhiều phóng viên lắm, anh mà đến thì mọi sự chú ý sẽ đổ dồn vào anh, thôi bỏ đi.”

Ôn Thời nghĩ lại cũng thấy đúng, cô gật đầu đồng tình.

“Nhưng tiệc khai máy buổi tối, anh sẽ đến.” Giang Trì Ấp nói thêm.

Ôn Thời lại gật đầu.

Dọn dẹp xong xuôi, Giang Trì Ấp không ngồi xuống nữa, anh nói với cô: “Cũng muộn rồi, anh về trước đây.”

Anh không nên ở lại phòng cô quá lâu, hơn nữa, sức kiềm chế của con người có giới hạn, anh không thích thử thách chính mình.

“Anh về thật sao?” Ôn Thời liếc nhìn điện thoại, quả thực đã không còn sớm nữa, thời gian trôi nhanh thật.

Giang Trì Ấp gật đầu: “Em nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp ở tiệc khai máy.”

“Vâng.”

Ôn Thời tiễn anh ra cửa: “Anh về cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn tin cho em.”

“Ừ, anh đi đây.”

Nhìn cánh cửa đóng lại, Ôn Thời đứng ngẩn người một lát rồi mới quay lại ghế sô pha. Dù bụng đã no căng, cô vẫn cảm thấy mọi thứ có chút không thật.

Ảnh đế Giang Trì Ấp lại đích thân mang cơm cho cô...

Thôi nào, anh ấy đã nói là để cảm ơn rồi, mình nghĩ nhiều làm gì!

Có đầu óc là tốt, nhưng tuyệt đối không thể có cái đầu óc chỉ nghĩ đến yêu đương!

Ôn Thời tự cảnh tỉnh mình một hồi, vỗ nhẹ vào mặt. Ăn no xong không thể đi ngủ ngay, cô đành cầm kịch bản lên đọc tiếp.

Đợi đến khi Giang Trì Ấp nhắn tin báo đã về đến nơi, Ôn Thời mới đặt kịch bản xuống và bắt đầu trò chuyện với anh.

“Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Ôn Thời gõ phím lia lịa, đột nhiên nhớ ra dạo này anh rất vất vả, liền nhắn thêm: “Nhớ uống thuốc bổ nhé.”

Bên kia, Giang Trì Ấp tiện tay đặt điện thoại lên giường, đang cởi cúc áo sơ mi thì vô tình nhìn thấy tin nhắn của cô. Bàn tay đang cởi cúc bỗng khựng lại, trong đầu không tự chủ hiện lên vài hình ảnh khó quên ngày trước.

Anh khẽ thở dài, đợi khi cơn nóng trong người dịu đi một chút mới cầm điện thoại nhắn lại: “Em cũng thế.”

Ôn Thời nằm ngửa trên ghế sô pha, chán nản dùng ngón tay gõ nhẹ lên gối ôm. Nghe điện thoại báo tin nhắn, cô lập tức cầm lên, thấy anh chỉ nhắn vỏn vẹn ba chữ, không khỏi bĩu môi.

“Em biết rồi mà!” Ôn Thời mất hứng trò chuyện, quyết định kết thúc: “Thôi, em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ôn Thời liếc qua tin nhắn, rồi ném điện thoại sang một bên, hoàn toàn không biết người ở đầu dây bên kia đang vui đến nhường nào.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.