Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 155: Quả Thực Là Một Mớ Hỗn Độn
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:16
Ôn Thời khẽ đảo mắt. Lại đến gây sự đây mà.
Quả nhiên, câu đầu tiên của Ôn Khải Minh là: “Sao đến muộn thế? Còn ngồi đó làm gì? Mau theo bố đi chào hỏi mọi người!”
Ôn Thời ghét xã giao, lắc đầu thẳng thừng: “Không đi.”
“Con!” Ôn Khải Minh nhíu mày, kiên nhẫn nói, “Anh trai con bận như vậy, con giúp nó một chút không được sao?”
Nghe nhắc đến anh trai, Ôn Thời mới miễn cưỡng đứng dậy: “Con làm là vì anh trai thôi đấy!”
Ôn Khải Minh lườm cô một cái rồi đưa tay ra. Hai cha con, dù ở nhà có như nước với lửa, ra ngoài vẫn phải diễn tròn vai một gia đình hạnh phúc.
“Lúc xã giao cũng ra dáng phết đấy.” Ôn Khải Minh hừ lạnh.
“Bố thì hiểu gì về con chứ?” Ôn Thời cũng hừ lại.
Ôn Khải Minh nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Đúng là cứng cáp hơn rồi.”
“Nhờ phúc của bố cả thôi.”
Bao lâu không gặp, người bố này của cô dường như đã trầm tính hơn. Nhưng cô chẳng buồn quan tâm lý do.
Đúng lúc đó, Ôn Tĩnh Vân bước tới, đi cùng anh là Giang Trì Ấp.
Thấy anh trai, Ôn Thời lập tức buông tay bố, chạy về phía hai người.
Ôn Tĩnh Vân khẽ nhíu mày khi thấy cô đứng cạnh bố mình: “Bố lại nói gì em à?”
Ôn Thời chưa kịp trả lời, Ôn Khải Minh đã nghiêm túc nói: “Bà nội dạo này không khỏe, rảnh thì qua thăm bà. Bà già rồi, có ghét con cũng chẳng ghét được mấy năm nữa đâu.”
Thấy ông nói nghiêm túc, Ôn Thời khẽ gật đầu.
Sau khi ông rời đi, cô mới hỏi anh trai: “Bà nội không khỏe thật à?”
Ôn Tĩnh Vân gật đầu, ánh mắt thoáng u ám.
“Mới hôm trước còn khỏe lắm mà, cầm gậy chỉ vào mặt em mắng cơ mà.”
“Bệnh dạ dày cũ tái phát, trời lạnh nên không ăn uống được gì.”
Nghe vậy, lòng Ôn Thời chùng xuống. Dù không thân thiết, nhưng dù sao cũng là người lớn tuổi trong nhà, nghe tin bà bệnh, cô không thể hoàn toàn thờ ơ.
“Đừng lo, bà sẽ sớm khỏe lại thôi.” Ôn Tĩnh Vân an ủi, “Nếu em muốn thăm bà, anh sẽ đi cùng.”
Ôn Thời suy nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi ạ. Em đến chỉ làm bà thêm tức giận. Đợi bà khỏe rồi em qua.”
Cô cảm thấy hơi mệt, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Vào phòng nghỉ ngồi một lát không?” Giang Trì Ấp kéo tay cô, đặt lên khuỷu tay mình.
“Đây cũng là công ty của anh, anh không cần tiếp khách sao?”
“Anh chỉ là cổ đông quèn thôi, mọi việc đã có anh trai em lo.”
“Đúng là ông chủ vô lương tâm.” Ôn Thời nhăn mũi.
Hai người trở lại ghế ngồi, Giang Trì Ấp đắp chăn lên chân cô: “Lo cho bà nội sao?”
“Không lo.” Ôn Thời lắc đầu, rồi hỏi, “Em nói vậy, anh có thấy em là người m.á.u lạnh không?”
Giang Trì Ấp cười: “Người khác có tư cách gì nói em m.á.u lạnh, họ đâu phải trải qua những gì em đã trải qua.”
Ánh mắt cô trở nên nghiêm túc: “Anh nghĩ vậy thật à?”
“Tất nhiên.”
Ôn Thời chợt thấy áy náy, không biết có làm anh nhớ đến chuyện buồn của mình không.
“Nghĩ gì thế? Anh làm gì có chuyện buồn.” Giang Trì Ấp bật cười.
“Nếu thực sự không yên tâm, em có thể đi thăm bà.” Anh nói.
Ôn Thời cúi đầu, khẽ nói: “Bà không cần sự quan tâm của em. Chỉ là... m.á.u mủ đúng là kỳ lạ. Rõ ràng không có tình cảm, nhưng nghe tin bà bệnh, trong lòng vẫn thấy không nỡ.”
Giang Trì Ấp nắm lấy tay cô: “Bởi vì Ôn tiểu thư của chúng ta rất lương thiện.”
“Trong mắt anh, em không có điểm nào xấu à?”
Giang Trì Ấp giả vờ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có.”
Cái vẻ giả vờ đó khiến Ôn Thời bật cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Đúng là một mớ hỗn độn!
Lễ khánh thành nhanh chóng bắt đầu. Ôn Khải Minh, Ôn Tĩnh Vân và cả Lư Minh lần lượt lên phát biểu. Chỉ có Giang Trì Ấp là ung dung ngồi dưới, quyết tâm làm một ông trùm giấu mặt.
Nhưng đến lúc cắt băng khánh thành, anh không trốn được nữa, đành phải lên sân khấu.
Ôn Thời đang cười hả hê thì ngay giây sau, cô cũng bị gọi tên với tư cách là "trụ cột tương lai" của công ty.
Cô đành bước lên, vừa đi vừa lườm Giang Trì Ấp đang cười tủm tỉm trên sân khấu.
Toàn bộ hành động của hai người đều bị Ôn Tĩnh Vân thu vào mắt, anh liếc Giang Trì Ấp một cái, sắc mặt trầm xuống.