Ảnh Đế Biết Thuật Đọc Tâm Điên Cuồng Vì Tôi - Chương 3: Không Hổ Là Ảnh Đế Giang Trì Ấp!
Cập nhật lúc: 03/09/2025 11:10
Ôn Thời vừa bước ra từ phòng hóa trang, ngay lập tức hút trọn mọi ánh nhìn, bao gồm cả Giang Trì Ấp và người quản lý của anh - Lư Minh.
Lư Minh nhướn mày, huých nhẹ vào tay Giang Trì Ấp: "Nói thật, cả cái showbiz này, kiếm được mấy người có visual như cô ta. Bảo sao đá được người của studio mình ra ngoài. Người ta đã gõ cửa tận phòng rồi, cậu cũng không còn trẻ nữa, có người dâng tận miệng thì cứ chốt đơn đi chứ!"
Dù đang livestream nhưng vì ở trường quay nên vẫn phải giữ bí mật. Giang Trì Ấp không đeo mic nên Lư Minh mới dám c.h.é.m gió thoải mái.
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Trì Ấp không một gợn sóng: "Đừng nói bậy, cô ấy… chắc không có ý đó đâu.”
Lư Minh nghe mà mắc cười: "Tôi nói này, cậu lăn lộn trong giới này bao lâu rồi mà còn ngây thơ thế? Cậu thật sự tin cô ta đến tìm cậu chỉ vì ồn ào à? Có khi đây là chiêu 'lạt mềm buộc chặt' đấy, nhìn xem, cậu xiêu lòng rồi đúng không?”
Giang Trì Ấp cúi đầu nhìn kịch bản, không thèm trả lời.
“Đừng có coi thường.” Lư Minh nhìn anh: "Tôi thấy cô ta đi tiệc tùng, nói cười vui vẻ với các ông lớn đầu tư suốt. Gặp một lần thì là ngẫu nhiên, đằng này tôi gặp hai lần rồi. Cô gái này không đơn giản đâu, cẩn thận không có ngày bị bán đi còn đang đếm tiền giúp người ta đấy!”
“Đầu óc tôi không đen tối như anh.” Giang Trì Ấp tỏ vẻ không quan tâm.
“Vâng, ngài là thánh nhân, chúng tôi là phàm phu tục tử, không dám so sánh!” Lư Minh nhún vai.
Lúc này, Ôn Thời đã đi tới tìm đạo diễn.
Đạo diễn Chu, người vốn đã mài sẵn d.a.o định 'làm thịt' cô diễn viên đi cửa sau này, bỗng dưng bị cái visual của cô làm cho đứng hình. Miệng thì muốn chê mà con mắt nó không cho phép.
Dù trong lòng đầy định kiến, ông vẫn không buông lời cay độc được, chỉ khô khan nói: “Hóa trang cũng tàm tạm, lại đây tôi nói chuyện.” Rồi quay sang gọi: "Tiểu Giang, cậu cũng lại đây.”
Trong phòng livestream, bình luận bắt đầu sôi sục.
[Sắp rồi, sắp chạm mặt nhau rồi!]
[Hồi hộp quá đi mất!]
Ngay cả kênh của Giang Trì Ấp cũng đang gào thét, fan cứng còng lưng kiểm soát cũng không nổi.
Ôn Thời ngước nhìn Giang Trì Ấp.
Hôm nay, anh mặc một bộ đồ trông khá… khó tả. Áo sơ mi hoa hòe hoa sói, vest trắng, quần ôm sát.
Ôn Thời liếc xuống cổ anh, trong lòng không ngừng gào thét: Ai đời mặc sơ mi hoa mà lại đi cài cúc trên cùng cơ chứ? Anh tính đi họp phụ huynh hay gì? Yết hầu và xương quai xanh của anh đang khóc thét vì bị giam cầm đấy, anh có biết không? Bộ đồ của một công tử ăn chơi trác táng mà anh mặc vào trông như cán bộ đoàn gương mẫu. Giang Trì Ấp, đúng là chỉ có thể là anh! Đồ đàn ông vô tri!
Khi Giang Trì Ấp cảm nhận được ánh mắt như máy quét 3D của cô, Ôn Thời đã thu lại tầm mắt, nhưng không thoát được cặp mắt cú vọ của khán giả.
[Có phải Ôn Thời đang lườm đểu không?]
[Haha, rõ mồn một, chị ghét Giang Trì Ấp thật rồi!]
[Ôn Thời: Ai bảo anh thích tập thể dục đêm khuya!]
[Hử? Mấy người trên kia có mùi mờ ám!]
[Thôi chết, tôi cũng ngửi thấy mùi gian tình!]
...
Cảnh quay đầu tiên là Ôn Thời đứng trong tủ kính, Giang Trì Ấp đi ngang qua, hai người chạm mắt nhau.
“Ôn Thời, cô là robot, khi nhìn người, mắt phải vô hồn, hiểu chưa?” Đạo diễn Chu vừa nói vừa vò đầu bứt tai: "Nếu không làm được thì cứ mặt liệt cho tôi, đừng cười nữa.”
“Em hiểu rồi, đạo diễn.” Ôn Thời mỉm cười.
Đạo diễn Chu nhìn cô, cuối cùng cũng từ bỏ, chỉ nói: “Lát nữa thử xem sao.”
Ông lại quay sang Giang Trì Ấp: "Cậu biết phải làm gì rồi chứ?”
“Em hiểu.”
“Vậy thì bắt đầu!”
Ôn Thời cắn môi: Cần gì phải nói rõ thế, làm như mình vô dụng lắm! Đúng là trước đây mình vô dụng thật, nhưng đó là do kịch bản nó ép!
Nỗi oan của cô không ai thấu. Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị xong, Ôn Thời đứng vào trong tủ kính.
[Trời ơi cảnh trí đỉnh quá!]
[Đúng là hàng của đạo diễn Chu, chất lượng miễn bàn!]
[Muốn xem phim ngay và luôn!]
Tất cả đã sẵn sàng, đạo diễn bỗng cầm loa hét vào mặt Ôn Thời: "Ôn Thời, không theo kịp cảnh của Tiểu Giang cũng đừng khóc nhé, mặt liệt là được rồi!”
Giọng ông oang oang truyền vào cả hai phòng livestream.
[Đạo diễn Chu quên tắt mic à? Nhìn mặt Bình Hoa sắp nứt ra rồi, hahaha.]
[Tập này có thể đặt tên là: Cuộc đời bị ghét bỏ của Bình Hoa.]
[Cười c.h.ế.t mất, nhìn chị bị ghét bỏ mà thấy thương ghê.]
Trong khi kênh của Ôn Thời đang vui như Tết, thì kênh của Giang Trì Ấp lại u ám như đưa đám.
[Diễn xuất của Ôn Thời tệ thế, chắc chắn sẽ kéo Giang ca xuống!]
[Bực mình, sao lại chọn cô ta chứ!]
[Chắc chắn là đi cửa sau rồi.]
[Ghê tởm, nếu cảnh của cô ta nhiều tôi nhất định không xem.]
Trong nháy mắt, kênh của anh ngập tràn những lời chỉ trích Ôn Thời.
Ôn Thời hoàn toàn không hay biết, cô đang cúi đầu, tìm cảm xúc. Cô không đồng ý với đạo diễn, cô không nghĩ Ngải Tuyết khi thấy nam chính lần đầu lại có ánh mắt vô hồn.
“Action!”
Nghe tiếng hô, Ôn Thời ngẩng đầu lên. Cô không còn là mình nữa, mà là một món hàng đang chờ được chọn.
Camera lướt qua dòng người, dừng lại trên người cô. Đạo diễn Chu vốn đã chuẩn bị hô “cắt”, nhưng khi thấy ánh mắt của Ôn Thời, ông lập tức nhoài người về phía trước, mặt mày nghiêm túc.
Robot Ngải Tuyết, giống như bao robot khác, lắc lư thân thể, mặt nở nụ cười chuyên nghiệp.
“Đúng là một vưu vật!” Có kẻ ghé sát vào cửa sổ, nhìn cô thèm thuồng.
Người bạn bên cạnh đập vào đầu hắn: "Tỉnh lại đi, giá này anh bán nhà cũng không mua nổi. Đi chỗ khác xem hàng rẻ hơn đi.”
Robot dường như không nhận ra, ánh mắt không dừng lại ở chỗ họ.
Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc vest trắng đi ngang qua…